Diệp Vô Phong đứng ở cửa phòng, mùi khai gay mũi của nước tiểu như thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Mã Tú Anh vừa mớm thuốc cho mẹ vừa nhỏ giọng trò chuyện: “Mẹ, con về trễ, mẹ đói chưa? Con đi nấu cơm.”
Lồng ngực Bạch Tinh Đồng đau xót: “Ôi trời, nãy đi giữa đường quên mua cơm.”
Diệp Vô Phong nói: “Không sao, lát đến bệnh viện ăn thêm chút cũng được.”
“Đến bệnh viện?” Mã Tú Anh càng hoảng sợ: “Tinh Đồng, bọn dì không đi bệnh viện đâu!”
“Sao vậy ạ?” Bạch Tinh Đồng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Vô Phong cười gượng: “Vì không có tiền đó, ngốc.”
Mã Tú Anh hơi ngượng ngùng: “Ừ, bọn dì không có tiền đi bệnh viện, Tinh Đồng à, cháu đừng để ý mấy chuyện này, các cháu về đi.”
Bạch Tinh Đồng tức giận nói: “Dì Mã, dì nói gì vậy! Nếu cháu đã gặp dì thì sao mặc kệ di được? Dì còn nhớ, lúc nhỏ, dì từng cõng cháu đến nhà trẻ không?”
“Ừ, đứa trẻ ngoan… Nhưng mà đến bệnh viện sẽ tốn không ít tiền, Tinh Đồng à, cháu đừng quan tâm, dì sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền.” Tuy rằng Mã Tú Anh rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng bà ấy vẫn không muốn liên lụy người khác.
Diệp Vô Phong nói: “Dì Mã, dì yên tâm đi, cho dù nằm viện tốn bao nhiêu thì tôi cũng trả cho dì.”
“Vậy sao mà được! Thanh niên bọn cháu kiếm tiền cũng chẳng dễ gì, dì không thể liên lụy bọn cháu được. Tinh Đồng à, dì biết cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng nhà nghèo như bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780350/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.