“Được lắm! Đô của ngài Diệp đây tốt lắm!” Gương mặt Trần Cương lập tức nở ra một nụ cười.
“Thắng Tử, rót rượu!”
Một ly rượu này khi uống vào bụng của Diệp Vô Phong, giống như có một cảm giác nóng bỏng trôi xuống theo, suốt từ cổ họng truyền xuống đến tận dạ dày! Từ đầu đến chân anh đều trở nên ấm hẳn lên.
Trần Cương cười nói: “Ngài Diệp, đây là loại rượu nặng người Đông Bắc thích nhất, là rượu cốt, thế nên nồng độ cồn hơi cao, anh uống có quen không?”
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Cũng tạm, cảm ơn.”
Trần Cương nói: “Ngài Diệp xin đừng khách khí với tôi như vậy! Nào, ly thứ hai!”
Kết quả sau khi Trần Cương kính hết ba ly rượu xong, Thắng Tử cũng đứng lên, cũng như vậy nâng một ly: “Ngài Diệp, trước đây tôi mạo phạm đến anh, tôi xin kín anh hai ly, xem như nhận lỗi với anh. Thắng Tử tôi cặn trước xem như kính trọng anh!”
Ừng ực ừng ực, tên Thắng tử to xác sung sướng nốc hết một ly rượu đầy, sau đó cũng giống như Trần Cương, nâng cái ly rỗng lên, nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong bèn cười, nói: “Chao ôi, thế này là chơi cậy đông hiếp yếu sao?”
Trần Cương nhăn mày nói: “Thắng Tử, cậu chỉ cần kính một ly là được rồi! Sao còn bắt ngài Diệp đây phải uống nữa?”
Thắng Tử ngại ngùng nhếch nhếch mép: “Phải phải, anh Cương Tử, chắc do em “tận tâm quá” rồi! Ngài Diệp, mời.”
Tay phải của Thắng Tử nhẹ nhàng đưa về hướng Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780319/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.