Lâm Thư Âm gia nhập, hoàn toàn giảm bớt áp lực của ba giáo viên tiểu học này, đặc biệt, Lâm Thư Âm là sinh viên hàng đầu của trường đại học danh tiếng, trình độ cũng cao hơn nhiều so với bọn họ. Điều này khiến cho ba vị thầy giáo cũng đồng thời trở thành học sinh, vào lúc thời gian rảnh rỗi đều hỏi Lâm Thư Âm, những vấn đề khó khăn mà bọn họ ngày thường không giải quyết được.
Lâm Thư Âm rất kiên nhẫn giải đáp cho bọn họ từng điều, Lâm Thư Âm dạy cho bọn nhỏ làm giáo dục phổ cập, khiến cho toàn trại người Miêu khâm phục. Đặc biệt khi bọn họ biết trên người Lâm Thư Âm còn mang theo rất nhiều loại bệnh nghiêm trọng đi dạy học cho bọn trẻ, điều này càng làm cho mọi người vô cùng cảm kích.
Diệp Vô Phong lặng lẽ đi đến lân cận nhà bác sĩ Miêu, suy nghĩ biện pháp khác, cảm hoá vị bác sĩ Miêu này, để ông ấy mau chóng chữa bệnh cho Lâm Thư Âm.
“Ô, anh, anh ở đây làm gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên từ phía sau.
Diệp Vô Phong quay đầu vừa thấy, hoá ra là Thạch Anh, cô gái người Miêu xinh đẹp thanh thuần này, mỗi lần nhìn thấy Diệp Vô Phong trên mặt đều sẽ có một tia ngượng ngùng. Diệp Vô Phong nhanh chóng nói: “Hoá ra là Thạch Anh. Anh...anh tới nơi này không có ý khác, vẫn là nghĩ xem có cách nào để ông em...chữa bệnh cho vợ anh không.”
Thạch Anh thở dài nói: “Anh, ông nội của em chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780069/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.