Cố vấn thiếu tá sững lại, trong lòng thầm chửi: “Diệp Vô Phong thật đúng là một tên nhà quê, đến quân đội cũng chẳng sợ.” Hắn ta giương tay, một trận âm thanh nổi lên, mấy chục khẩu súng đã được lên đạn nhắm chuẩn vào Diệp Vô Phong, cố vấn thiếu tá cười độc nói: “Diệp Vô Phong, mày tìm cái chết? Ngoan ngoãn mà đi lên xe cho tao, nếu không thì ông đây bắn chết mày!”
Diệp Vô Phong cười lạnh một hồi: “Một đồn phòng bị nhỏ nhoi các ngươi, tính khí lại thối thật. Quân vụ khẩn cấp không thấy các ngươi chấp hành bao nhiêu, chuyện hi sinh đổ máu cũng chẳng thấy các ngươi làm bao giờ, ức hiếp các anh em nông dân chúng tôi thì lại giỏi thật nhỉ. Tôi không tin, bây giờ các ngươi còn dám ở đây định bắn chết tôi? Có bản lĩnh thì các ngươi thử đi.” Diệp Vô Phong trợn trừng mắt, ưỡn ngực ra, căn bản không để ý lời hăm dọa vừa rồi của hắn.
“Diệp Vô Phong, mày?” Cố vấn thiếu tá hết cách, kéo chốt súng hăm dọa, hắn cũng chỉ có chút bản lĩnh này, nếu thật sự bóp cò, ai dám chứ?
Thiếu tá bực bội trong lòng, nhìn vận khí của Diệp Vô Phong, sau đó, móc lấy điện thoại gọi một cuộc: “Trưởng phòng Mã, vẫn là ông tự mình ra mặt đi. Tên nhóc này khó đối phó quá, tôi thật hết cách rồi.”
Trong lòng Diệp Vô Phong hiểu rõ mấy sĩ quan đội tư lệnh chỉ huy quân sự tỉnh này tiếp xúc với người dân khá nhiều, ngược lại hình thành nên tính khí không nhỏ.
Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780000/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.