Chương trước
Chương sau
Lâm Thư Âm và Ma Văn Anh tăng nhanh tốc độ, cuối cùng đến được nơi Diệp Vô Phong tiếp ứng: “Thư Âm, nhanh lên.” Diệp Vô Phong nhanh chóng lùi về sau, đồng thời gọi người bên ngoài, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng.

Còn hơn mười mét nữa là đến khu vực an toàn, thời gian trôi qua từng giây, ngay tại lúc này, Diệp Vô Phong nhìn thấy hai cây thép dựng thẳng lên để chống đỡ lúc trước đều bị ép cong vòng, đống đổ nát toàn bộ đều sụp đổ, cục trưởng Lý gấp đến độ hô to: “Mấy người bên trong, nhanh lên, sắp sập rồi.”

Huyện trưởng Trương nhìn thấy tình hình khẩn cấp, bảo đại đa số nhân viên cứu hộ rời khỏi lễ đường, chỉ còn lại mấy vị lãnh đạo và vài lính cứu hoả kịp thời đến.

Diệp Vô Phong cũng ý thức được tình hình khẩn cấp, ba người tăng nhanh tốc độ bò ra ngoài. Đã nhìn thấy cửa động rồi, nhìn thấy gương mặt lo lắng của huyện trưởng Trương và những người khác. Diệp Vô Phong hô: “Thư Âm, nhanh lên.” Chỉ trong nháy mắt khi ba người chuẩn bị bò ra khỏi đống đổ nát, phía trên truyền tới một tiếng vang thật lớn, một đống lớn đồ vật hỗn tạp rơi từ trên cao xuống.

Một lính cứu hoả lập tức kêu lên sợ hãi: “Không xong, lại sụp rồi.” Nghe được phía trên có vật nặng rớt xuống, nhưng không có thời gian ngẩng đầu nhìn. Ba người vừa ra khỏi đống đổ nát, một đống lớn đổ nát giáng xuống.

“Ma Văn Anh, cẩn thận.” Lâm Thư Âm thân thể đã đầy thương tích, thấy có nguy hiểm, theo bản năng che chở trên người Ma Văn Anh.

“Thư Âm, cẩn thận.” Thời khắc quan trọng, Diệp Vô Phong lại nhào lên che chở trên người Lâm Thư Âm, cô chỉ cảm thấy toàn thân chấn động một hồi, cô biết, không xong rồi, Diệp Vô Phong bị đè trúng rồi.

Diệp Vô Phong dùng thân thể máu thịt của mình, chống trụ cái nóc nhà lớn rơi từ trên xuống, mặc dù là cao thủ Thần cấp, Diệp Vô Phong cũng phải rên lên một tiếng.

Vốn dĩ được Diệp Vô Phong che chở, Lâm Thư Âm sẽ không bị thương, ai ngờ, lại có một cây thép rơi xuống, đập mạnh vào đầu của Lâm Thư Âm. Cô chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi ngất lịm đi!

Vừa rồi, trong nháy mắt bị vùi, Diệp Vô Phong nhận ra không xong rồi, anh còn tưởng rằng mình toang rồi, kết quả, kết quả, cái thứ rơi trúng mình đầu tiên là cây thép đã cứu mạng mình, cả người mặc dù rất đau, nhưng Diệp Vô Phong lại không cảm thấy bị thương nặng. Chỉ là bị một đống đồ hôm tạ rơi xuống đè, không thể nhúc nhích.

Đồng thời, anh phát hiện tình huống không ổn, Ma Văn Anh phía dưới bị dọa phát khóc, nhưng Lâm Thư Âm lại không động đậy, Diệp Vô Phong gọi Lâm Thư Âm, nhưng gọi một hồi lâu cũng không thấy trả lời. Anh lấy tay sờ, thấy đầu Lâm Thư Âm chảy máu.

Diệp Vô Phong cắn răng, đẩy đống đổ nát trên người ra, lính cứu hỏa đi lại hỗ trợ, đưa Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm, Ma Văn Anh từ trong đống đổ nát ra, mọi người nhanh chóng thoát khỏi lễ đường.

Xe cứu thương đã đến từ lâu, vài bác sĩ nhanh chóng chạy qua, trên người Diệp Vô Phong có mấy chỗ trầy xước, không nguy hiểm tới tính mạng. Anh không quan tâm vết thương của mình, đứng dậy liều mạng đẩy thân thể Lâm Thư Âm ở bên cạnh, lớn tiếng khóc la: “Thư Âm, em trả lời đi?”

Mặt Lâm Thư Âm đầy  máu, hai mắt nhắm nghiền. Trong lòng Diệp Vô Phong căng thẳng, run giọng hỏi: “Thư Âm, em tỉnh lại.”

Nhìn thấy Lâm Thư Âm tại thời khắc nguy hiểm, che chở trên người nữ sinh, còn Diệp Vô Phong lại che chở trên người Lâm Thư Âm, tầng tầng bảo vệ, còn nữ sinh Ma Văn Anh, ngoại trừ vết thương trên chân ở lúc đầu, gần như không có thương tổn gì. Một hình ảnh cảm động lòng người này, được một thầy ở hiện trường chụp lại.

Mắt huyện trưởng Trương đã ẩm ướt, hô: “Bác sĩ, mau cứu người.”

Diệp Vô Phong cũng không biết vết thương của Lâm Thư Âm nặng đến đâu, ôm Lâm Thư Âm đang hôn mê, lên xe cứu thương, Diệp Vô Phong cảm giác dũng cảm của mình đã mất hết.

Xe cứu thương đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân thành phố Tam Giang, huyện trưởng Trương gọi điện cho vợ mình: “Bà nó ơi, đám học sinh lớp 10 bên này xảy ra chuyện, giám đốc Lâm bởi vì cứu những học sinh bị kẹt, đầu bị thương nặng, hiện tại đang nguy hiểm đến tính mạng. Bà tranh thủ chạy đến bệnh viện, chuẩn bị cấp cứu.”

Vợ của huyện trưởng Trương họ Lương, là phó viện trưởng của bệnh viện Nhân dân, cũng là chuyên gia khoa não, bà ở nhà vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, nghe chồng gọi điện thoại, lập tức mặc quần áo chạy đến bệnh viện.

Sau khi viện trưởng Lương đến bệnh viện, lập tức lập đội ngũ chữa bệnh, tiến hành cứu chữa cho thương binh. Diệp Vô Phong thương thế không nghiêm trọng lắm, có hai chỗ trầy da, băng bó đơn giản là không sao rồi, anh một mực ở bên ngoài phòng bệnh của Lâm Thư Âm, đợi tin của Lâm Thư Âm, lúc này, viện trưởng Lương đích thân đến phòng bệnh.

Huyện trưởng Trương giới thiệu cho Diệp Vô Phong:  “Giám đốc Diệp, đây là vợ tôi, phó viện trưởng của bệnh viện Nhân dân, cũng là chuyên gia khoa não.”

Diệp Vô Phong lập tức cầm chặt tay của viện trưởng Lương: “Viện trưởng Lương, bà hãy cứu vợ tôi, đầu cô ấy bị thương nặng, hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh.”

Viện trưởng Lương an ủi Diệp Vô Phong nói: “Giám đốc Diệp, cậu không nên gấp gáp, bác sĩ đã và đang tiến hành cấp cứu. Đợi hai vị chuyên gia còn lại đến, chúng tôi nghiên cứu vết thương của giám đốc Lâm đã.”

“Viện trưởng Lương, cảm ơn bà.” Diệp Vô Phong chỉ có thể ở ngoài phòng bệnh đợi tin tức, hai vị chuyên gia còn lại cũng nhanh chóng chạy từ nhà đến, một trước một sau tiến vào phòng bệnh, một tiếng trôi qua, không có một chút tin tức. Diệp Vô Phong không ngừng nhìn đồng hồ, bởi vì trước, bác sĩ trưởng nói, tình huống giống như Lâm Thư Âm, tỉnh lại càng sớm càng tốt. Nếu như, không thể nhanh tỉnh lại, Lâm Thư Âm có thể sẽ trở thành người thực vật.

Diệp Vô Phong cực kì lo lắng, thế nhưng ba vị chuyên gia hội chẩn mãi không ra. Đột nhiên, điện thoại Diệp Vô Phong vang lên, Tả Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân nghe tin con gái bị thương, đang từ nhà chạy đến.

Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm bởi vì cứu đứa nhỏ, đầu bị thương nặng. Trước mắt còn chưa tỉnh lại.”

“Vô Phong, con nói với bác sĩ, không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải cứu được Thư Âm. Chúng ta lập tức tới ngay.”

Diệp Vô Phong trong lòng rất khó chịu, nước mắt đọng lại trên đôi mắt hổ, cố nén lại: “Mẹ, con biết rồi.”

Không bao lâu, Tà Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân đã đến bệnh viện: “Vô Phong, Thư Âm thế nào rồi?”

Diệp Vô Phong nói: “Chuyên gia đang cứu chữa, chẩn đoán sơ lược, có kết luận rồi mới nói.”

Tà Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân nôn nóng đứng ngồi không yên  mà đi qua đi lại ở hành lang. Lại một hồi chờ đợi mòn mỏi, đèn chỉ thị trong phòng bệnh cuối cùng cũng sáng, Diệp Vô Phong cùng Tà Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân vội vàng đứng dậy, cửa mở, hai vị chuyên gia tóc bạc cùng viện trương Lương đi ra, biểu cảm của ba người đều rất nghiêm trọng.

Diệp Vô Phong hỏi: “Viện trưởng Lương, tình trạng của Thư Âm thế nào rồi?”

Sắc mặt viện trưởng  Lương hơi cứng lại, bà không trả lời ngay. Hai vị chuyên gia lắc đầu nói: “Viện trưởng Lương, bà nói với người nhà bệnh nhân đi, chúng tôi đi xem những thương binh khác.”

Trong lòng Diệp Vô Phong phát lạnh, run giọng hỏi: “Viện trưởng Lương, cuối cùng là như thế nào?”

Tà Tiểu Thanh trong lòng càng là hoảng loạn không thôi.” Viện trưởng Lương, bà đừng làm tôi sợ, tôi chỉ có một đứa con gái, nếu nó có chuyện gì, tôi sống không nổi đâu.”

Lâm Vĩnh Quân vội nói: “Tiểu Thanh, bà đừng đoán bậy. Nghe bác sĩ nói đã.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.