Buổi tối ngày hôm qua vừa mới thực hiện giao dịch cùng Ưng Trọc, Tiết Bảo Khố vừa mới lời được cả trăm triệu tiền bán nguyên liệu ma túy, phải được tinh luyện đúng cách, bằng không thì tất cả công sức sau nhiều năm đổ sông đổ biển thì sao. Anh cùng Ưng Trọc thương lượng một chút, chơi đùa với tính mạng của mình thì cũng phải làm thì trước khi cảnh sát đuổi đến, phải đem được ma túy đã tinh luyện đi ra khỏi chỗ này.
Cho nên là, phân xưởng tinh luyện ma túy phải tăng ca thêm giờ, đúng lúc ấy, trời đổ mưa to, không chừng phải hơn nửa tiếng nữa thì cảnh sát mới tới kịp.
Thế nhưng, ở trên núi này lại không có lương thực. Tiết Bảo Khố lúc này mới gọi điện thoại, xin Lục Tuyết Lan gửi tặng lương thực lên. Mấy vệ sĩ đứng ở cửa hang động, nhìn đồ ăn vừa được đưa đến phòng bếp, cũng không hề ngăn cản, ngược lại còn tiến vào bếp làm ồn: "bánh bao đâu? Tại sao lại không đưa tới? Không biết rằng các anh em từ sáng đến giờ đều đói bụng hay sao?"
Diệp Vô Phong vội vàng nói: "Trong một chuyến tôi không thể nào lấy hết được, các món này đặt ở đây trước đi, còn lại tôi lập tức đi về lấy." Đem thau đồ ăn thả xuống, Diệp Vô Phong nhìn thoáng qua bên trong xưởng, đây là xưởng gia công số một, bên trong có chừng mười công nhân đang bận rộn làm việc, kì quái là, lại không thể nhìn tới ma túy được tinh luyện tại hiện trường. Ngược lại, lại nhìn giống một xưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2779830/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.