Nội dung vở kịch xoay chuyển quá nhanh chóng, điện thoại của bác trai, biểu cảm của bố, tất cả đều chứng minh rằng nhà họ Hàn không có khả năng chống lại người trước mắt này.
Hàn Uy đưa ánh mắt hoảng sợ đánh giá Diệp Vô Phong lần thứ hai: “Người này rốt cuộc là ai vậy? Chỉ một câu nói đã đủ phá hủy nhà họ Hàn chúng ta sao?”
Sắc mặt Hàn Thiên Vũ tái nhợt, quắc mắt nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi đến trước mặt Hàn Uy, ông ta vung tay tát anh ta một tát.
Mặt Hàn Uy giống y quả cà, gào khóc thảm thiết: “Bố, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy.”
Lúc này, Diệp Vô Phong mở miệng nói: “Hàn Thiên Vũ, tôi đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến xem ông dạy dỗ con trai mình. Chuyện hôm nay, ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Đường Trảm mắng: “Thằng khốn này, mày có biết thời gian của đại ca tao đáng già hơn vàng không? Còn không nhanh chóng xử lí đi?”
Đầu óc Hàn Thiên Vũ chuyển động cực nhanh, ông ta khom lưng nói với Diệp Vô Phong: “Đại ca, thằng con khốn nạn này của tôi chọc giận cậu, tôi sẽ giết nó ngay bây giờ!”
Linh hồn Hàn Uy lập tức bay thẳng lên trời, anh ta hiểu được bố mình đang thật sự nghiêm túc, chuyện bỏ cái nhỏ lấy cái lớn đời này Hàn Thiên Vũ đã từng làm không ít lần. Hàn Uy quỳ rạp xuống, dập đầu liên tục như gà mổ thóc: “Đại ca, là tôi có mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2779634/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.