Chương trước
Chương sau
Cả hai người họ bắt đầu giới thiệu về bản thân, cố gắng kéo gần khoảng cách với nhau hơn.
Hứa Tiểu Vũ là một học bá có tiếng trong lớp, quanh năm đều chiếm lấy vị trí thứ nhất.
Hầu hết tất cả các lớp văn hóa của nàng ta đều đạt điểm cao, thiên phú Ngự Thú lại càng xuất sắc hơn nữa.
Ngay cả Khế Ước Linh cũng là những Khế Ước Linh cấp A hiếm hoi, được nhà trường coi là mầm mống kế tục của Hoa Hạ học phủ để bồi dưỡng.
Có thể nói hai người họ căn bản không cùng trong một thế giới.
- Tiểu Vũ, ngươi biết hai người này sao?
Bên cạnh Hứa Tiểu Vũ, một chàng trai tuấn tú đứng đó.
Vô tình hay cố ý ngăn cách khoảng cách giữa hai bên.
Mặc dù khuôn mặt của hắn ta rất hiền hòa, nhưng sâu trong mắt hắn ta lại có phần cao ngạo, khinh thường.
- Bọn ta là bạn học, ngươi là ai?
Trương Đại Lực sao có thể không nhìn ra vẻ giả bộ của đối phương chứ, vẻ mặt hắn ta khó chịu mà mở miệng nói.
- Ngươi không biết ta sao?
Chàng trai khẽ nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Ngươi là Hoa Quốc Tệ à? Mọi người đều biết ngươi sao?
- Tên tiểu tử ngươi!
Sắc mặt chàng trai lạnh đi, hắn ta chưa từng thấy ai dám nói chuyện với hắn ta như thế này.
Thấy hai bên sắp xảy ra xung đột, Hứa Tiểu Vũ bèn đứng ra thanh minh.
- Đây là người đứng đầu trường trung học số ba, Vương Đằng.
- Ồ~ Vương Đằng à...
Trương Đại Lực chợt bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn kinh ngạc.

Điều này đương nhiên khiến Vương Đằng hài lòng vô cùng, khóe miệng hắn ta cũng không khỏi nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng.
- Hoàn toàn không biết.
Ngay sau đó, Trương Đại Lực đã đánh ra một đòn đả kích không thương tiếc.
- Trần Bì, ngươi biết hắn ta sao?
- Không biết, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi có dáng dấp của Đại Đế lắm!
- Hả? Cái gì cơ?
Vương Đằng nhìn sang, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng hắn ta luôn cảm thấy đó không phải là lời hay ho gì.
Một thiên tài như hắn ta mà lại có cảm giác như bị trêu đùa.
- Các người tìm ta có chuyện gì không?
Lúc này Hứa Tiểu Vũ mở miệng chen lời.
Mặc dù hai người Trần Thư trông có vẻ kỳ kỳ quái quái, nhưng bọn họ đều là những học sinh bình thường.
Nếu như bị Vương Đằng nhớ tới, hẳn là không phải điều tốt lành gì.
- Tiểu Vũ tỷ, bọn ta muốn đi xem chợ đen, nhưng mà hình như bọn ta không thể vào được.
Trương Đại Lực nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
- Vừa hay, ta cũng muốn đi dạo chợ đen một phen, vậy cùng nhau đi đi.
- Nếu như các ngươi đã có chuyện phải làm, vậy ta không đi cùng ngươi nữa.
Vương Đằng lại tự mình đề nghị rời đi, hai người Trần Thư luôn làm cho hắn ta cảm thấy có chút khó chịu.
- Tiểu Vũ, ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc xem xét đề nghị của ta.
Trước khi đi, Vương Đằng nhìn Hứa Tiểu Vũ một cái nhìn sâu sắc rồi xoay người rời đi.
- Tiểu Vũ tỷ, đề nghị gì vậy?

Tính cách của Trương Đại Lực rất dứt khoát, có gì hỏi nấy, nhưng ngược lại với Trần Thư bình thường hay kỳ quái lại có vẻ hơi im lặng hơn một chút.
- Vương Đằng muốn thành lập một đội thi đấu Ngự Thú cấp thành phố.
Hứa Tiểu Vũ giải thích một câu, cũng không nói nhiều lời.
Có lẽ theo ý kiến của nàng ta, hai người họ mà muốn tiếp xúc với cuộc thi kiểu này cũng không phải dễ dàng gì.
- Đi thôi, chúng ta đi xem chợ đen một chút thôi.
Cả ba người họ đi vào bằng một lối vào khác của chợ đen.
Hứa Tiểu Vũ không cần bất kỳ ai dẫn dắt.
Bản thân nàng ta là Ngự Thú Sư cấp bảy, đã đủ điều kiện để ra vào tự do rồi.
- Ta còn có việc phải làm, các ngươi tự mình đi đi.
Hứa Tiểu Vũ đưa cả hai người họ vào trong rồi quyết định rời đi.
Mặc dù nàng ta tốt bụng, nhưng cũng không cần phải lãng phí thời gian với hai người họ.
- Cảm ơn Tiểu Vũ tỷ, sau này có chuyện gì thì tới lớp Ngự Thú số năm tìm ta.
Hứa Tiểu Vũ gật đầu một cái, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Hai người Trương Đại Lực giống như những đứa trẻ hiếu kỳ, không ngừng đánh giá chợ đen.
Chợ đen là một con phố thất tinh thuộc thành phố Nam Giang, tổng cộng có bảy con phố đan xen lẫn nhau, hai bên có đủ loại gian hàng khác nhau, đám người nối liền nhau không ngớt, phồn hoa đô hội cũng không thua ở trung tâm thành phố là bao.
Mặc dù nó tự xưng là chợ đen, nhưng nó lại có một bối cảnh chính thức nhất định, nếu không thì nó đã bị phong sát từ lâu rồi.
- Bán Thổ Long Vương thú hạch, đây chính là thứ đến từ dị không gian của trận tai họa duy nhất ở Hoa Quốc đó, giá trị liên thành, có thể rèn nên thần khí cho Khế Ước Linh, nhanh chóng tận dụng thời cơ đi nha, các khách quan!
- Kinh ngạc! Bởi vì sinh mệnh ép buộc, Ngự Thú Sư cấp cao thật sự đã bán ra một quả Thần Thú Đản. Nếu như sử dụng nó có thể khiến cho Khế Ước Linh trực tiếp trở thành Hoàng Kim Cấp!
- Tin tốt! Tin tốt! Bất cứ ai mua hàng tại gian hàng này ngày hôm nay, trị giá trên 50.000 tệ Hoa Hạ sẽ nhận được một bản sao bút ký, đến trước được phục vụ trước!
Hai bên đường không ngớt tiếng rao hàng, đây là khu vực tập trung các quầy hàng, phần lớn là của những người buôn bán lặt vặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.