- Nói hươu nói vượn!
Trần Thư trở lại lớp sớm hơn một bước lập tức đứng dậy, quang minh lẫm liệt nói.
- Người nào ở lớp ngự thú năm ta không phải hạng người quang minh chính đại, sao làm loại chuyện qua loa này?
- Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình điều tra, lấy danh tiếng Trần Thư ta, tuyệt đối sẽ cho ngươi một kết quả vừa lòng.
Nhìn vẻ mặt chính khí của Trần Thư, vẻ mặt tất cả mọi người đều im lặng.
Có thể đừng cưỡng ép thêm kịch cho mình hay không?
- Trần Bì, nói ngươi vừa mới làm gì đi?
Vẻ mặt Vương Mạnh hơi động, nói nhỏ.
- Ném túi phân đi.
- ...
Hai người nói nhỏ, tuy rằng cho rằng hành động của Trần Thư cực kỳ kỳ hoa, nhưng mặt Vương Mạnh cũng mang ý cười, giải hận không ít.
- Các ngươi đã thua, lấy ba viên Ngự Thú Châu ra đi.
Vẻ mặt Hạ Băng cũng quái dị liếc nhìn Trần Thư một cái, nhìn về phía Trịnh Dịch.
Sói Băng theo đó giẫm chân đi tới, tràn ngập cảm giác áp bách.
Vẻ mặt Trịnh Dịch không cam lòng, cuối cùng lấy ra ba viên Ngự Thú Châu.
- Ta nhớ rõ vóc dáng của người kia rất cao lớn.
Hắn ta không ngừng quét mắt nhìn lớp ngự thú năm, có thể vô thanh vô tức kéo bản thân đi, có mấy người phù hợp với điều kiện.
Cuối cùng, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Trần Thư.
- Bạn học đừng hoảng sợ, ngươi có thể vĩnh viễn tin tưởng Trần Thư ta.
Vẻ mặt Trần Thư trịnh trọng, lại cam kết lần nữa.
Sau đó phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-lua-chon-ngu-thu-su-nay-co-uc-diem-du-doi/231688/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.