Trần Thư quay đầu, chỉ thấy một nam sinh mặc áo phông đen hai tay ôm ngực, nhìn về phía hắn.
- Tự giới thiệu trước một chút, tạ hạ là Vương Mạnh!
Vương Mạnh chậm rãi đi tới, trong mắt không có ý tốt.
Mấy tên nam sinh cũng xúm tới, xắn tay áo lên, có chút cảm giác áp bách.
Bắt nạt ở vườn trường tới?
Trong nháy mắt Trần Thư liền nghĩ đến, thậm chí đã làm tốt các chuẩn bị.
Đợt lát nữa ta hét lớn một tiếng rồi bỏ chạy?
Hay là trực tiếp nhanh chân bỏ chạy?
- Nơi này là lớp ngự thú năm, ta hy vọng ngươi không được làm đau đầu, miễn cho ảnh hưởng mọi người học tập, nếu không đừng trách ta khách khí.
Khuôn mặt Vương Mạnh mang theo hung ác, tới gần Trần Thư.
- Gì? Ảnh hưởng mọi người học tập?
Trong nháy mắt Trần Thư ngây ngẩn cả người.
Có thể nói là quả sững sờ dưới tán cây sững sờ, ta và ngươi ở trước cây sững sờ.
Vậy mà là cảnh cáo hắn không được ảnh hưởng lớp học tập, đây là tình huống gì?
Tư tưởng giác ngộ của học sinh lớp ngự thú cao tới loại trình độ này rồi sao?
- Nghe rõ chưa?
Vương Mạnh nhíu mày, lặp lại một lần nữa.
- Hiểu được, ta hiểu rõ.
Trần Thư vội vàng gật đầu, vô cùng nghe lời.
- Vậy là tốt rồi, ta là lớp trưởng lớp ngự thú năm, nếu người ở lớp còn lại bắt nạt ngươi, bất cứ lúc nào cũng nói cho ta biết.
Vương Mạnh gật đầu, đổi thành bộ dáng trượng nghĩa.
Hiển nhiên, giả vờ hung ác đối với hắn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-lua-chon-ngu-thu-su-nay-co-uc-diem-du-doi/231683/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.