Chương trước
Chương sau
- Kết quả của kỳ thi cuối kỳ lần này sẽ là một chỉ số quan trọng, quyết định các ngươi có thể vào lớp đặc huấn hay không.
Vô luận là Hạ Băng hay Vương Mạnh đều chấn động tinh thần, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Lớp đặc huấn lớp 12 chỉ tuyển 20 người, cũng chính là 20 người đứng đầu.
Hiện giờ chỉ có thành tích của Hạ Băng mới có thể tiến vào, những người còn lại có vẻ có chút miễn cưỡng.
- Yên tâm đi, lão sư, chúng ta sẽ cố gắng.
Ý chí chiến đấu của Trần Thư cao ngất lên hô.
- Khó có được Trần Thư có phần tâm chí này, không có việc gì, kết quả không quan trọng, chỉ cần cố gắng là được rồi.
Trần Thư:
- ...
Lời nói này… ta còn chưa bắt đầu phát lực, như thế nào lại cảm thấy kết cục đã được định trước rồi chứ?
- Hạ Băng, Vương Mạnh, Lê Tử Hiên các ngươi đi ra đây một chút, những người còn lại nghiêm túc ôn tập!
Chủ nhiệm lớp Phương Kha gọi ba học sinh xuất sắc nhất ra ngoài.
Mặc dù lớp Ngự Thú năm là lớp có thành tích kém nhất, nhưng những học sinh đứng đầu rất có khả năng vào được lớp đặc huấn.
- Xem ra, thật sự coi ta là học sinh dở rồi.
Trần Thư lắc đầu, Phương lão sư hồ đồ rồi, thế mà lão ta lại không biết có một ngôi sao đang từ từ xuất hiện.
Hắn ngáp một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
- Trần Thư, đi ra đây một chuyến!
Đột nhiên, ở trước cửa lớp, một giọng nói khá nghiêm khắc vang lên.
- Nghiêm lão sư?
Trần Thư đứng dậy, đầu óc mơ hồ, đi theo lão ta đến văn phòng.
Nghiêm lão sư là người dạy bọn hắn môn lịch sử Ngự Linh, đối xử với người khác vô cùng cứng nhắc và nghiêm khắc, rất nhiều học sinh đều cảm thấy hơi sợ lão ta.
- Trần Bì, ta vừa mới vào văn phòng, sao ngươi lại theo vào cùng vậy?
Phương Kha khóe miệng giật giật, sao tự nhiên cảm thấy ở đâu cũng đều có hắn vậy.

- Nghiêm lão sư tìm ta.
Trần Thư nói, theo sát đi tới bên cạnh bàn làm việc.
- Lão Nghiêm, tiểu tử này lại phạm tội à?
Phương Kha dò hỏi.
- Hừ!
Nghiêm lão sư sắc mặt vô cùng khó coi, u ám.
- Thế mà hắn dám lại gian lận trong một bài kiểm tra nhỏ.
Khi nghe những lời này, Phương Kha lập tức nhíu mày.
Gian lận, đây là một chuyện lớn, liên quan đến quy tắc kỷ luật của trường. Nếu như thực sự nghiêm túc xử lý thì hoàn toàn có thể bị xử phạt.
- Trần Thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Kha mở miệng hỏi:
- Gian lận? Ta?
Trần Thư sững sờ.
- Có nhầm không vậy?
- Vẫn còn giả vờ à? Đây là bài kiểm tra lịch sử của ngươi từ tuần trước!
Nghiêm lão sư ném ra một tờ giấy kiểm tra, không có ghi điểm số trên đó, nhưng mỗi câu hỏi đều trả lời hoàn toàn chính xác, không có bất kỳ sai sót gì.
Nhưng điểm bất thường nhất là.
Tên ở trên đó là Trần Thư, mà Trần Thư lại là người đứng thứ nhất từ dưới lên trong bài kiểm tra tháng trước.
- Hãy giải thích cho ta, làm thế nào mà ngươi có thể từ vị trí cuối cùng lên hạng nhất mà chỉ mất có một tuần.
Nghiêm lão sư hỏi.
Lúc này, trước mắt Trần Thư xuất hiện hai sự lựa chọn.
【 Lựa chọn thứ nhất: gật đầu thừa nhận và nói: “Ta mới mười bảy tuổi, ta mới gian lận một lần thì có gì sai?” Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Lực thiểu lượng 】

【 Lựa chọn thứ hai: phủ nhận hành vi gian lận của bản thân. Phần thưởng hoàn thành: kiến thức về tài liệu Luyện Thú Trung Học. 】
Cái này còn phải chọn sao?
Trần Thư giang hai tay ra, quyết liệt nói:
- Ta, Trần Thư cho dù có chết đói... Khụ khụ, cho dù có xếp cuối cùng, cho dù trực tiếp mặc kệ thì cũng tuyệt đối không thể gian lận được!
- Vì vậy, ngươi thật sự bị oan?
Trên trán Phương Kha nổi một đường hắc tuyến.
- Hai vị lão sư, ta thật sự không có gian lận.
Trần Thư thở dài:
- Nếu như muốn nói ra nguyên nhân, thì chỉ có thể là do thiên phú, thiên phú mà không gì sánh được! Thiên phú mà ngàn dặm mới có một!
- Được rồi.
Phương Kha biết tên nhóc này lại muốn khoác lác, trên thực tế lão cũng không tin Trần Thư gian lận.
Dĩ nhiên không phải bởi vì tin tưởng nhân phẩm của hắn.
Mà là bởi vì cái người mười sáu điểm cũng dám thi, còn có điểm số nào mà hắn không dám thi?
- Nghiêm lão sư, nếu như ngươi không tin thì có thể hỏi ta bất kỳ câu nào trong đề lịch sử, ta đều trả lời được.
Trần Thư không có cách nào giải thích với hai người, bởi vì nguyên nhân chính là do hệ thống.
Nghiêm lão sư – người vô cùng cứng nhắc và nghiêm khắc đối với người khác, vẫn không chịu tin tưởng Trần Thư.
Lão cầm bài thi lần này lên hỏi:
- Dị Thứ Nguyên Không Gian xuất hiện trong lãnh thổ Hoa Quốc lần đầu tiên vào năm bao nhiêu? Trấn áp như thế nào?
- Năm thứ năm Phục Tô Lịch, hung thú trong không gian có thuộc tính ám, ba trăm người mạnh nhất Hoa Quốc năm đó liên thủ lại đã trấn áp Dị Thứ Nguyên đang bạo động.
- Hả?
Trong mắt Nghiêm lão sư hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngừng đánh giá Trần Thư một lúc.
- Dị Thứ Nguyên Không Gian mạnh nhất Hoa Quốc xuất hiện vào năm bao nhiêu?
- Từ năm 380 Phục Tô Lịch. Cho đến nay, Dị Thứ Nguyên hung dữ và nguy hiểm nhất ở nước ta vẫn là Tổ Rồng ở lối vào Hoa Đồng. Hung thú trong đó có huyết mạch Long Tộc, hiện giờ do Trấn Linh Đệ Nhất quân đoàn tọa trấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.