Trong mắt Hứa Thanh Tuyết có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng quả quyết.
- Được! Ta xin lỗi. Nhưng nếu ngươi lừa ta thì ngươi có mơ cũng không bao giờ có thể ở lại công ty.
- Đây là thái độ của một người xin lỗi hay sao?
Trần Thư nhíu mày.
- Xin... xin lỗi...
Hứa Thanh Tuyết cúi đầu nói.
- Gì cơ, ta không có đeo kính nên nghe không rõ.
Trần Thư dụi dụi mắt.
Kính với thính giác của ngươi có liên quan cái con khỉ đó!
Hứa Thanh Tuyết biết đây là cố ý làm khó nàng ta, nhưng nhân tài như Trần Thư đối với công ty càng quan trọng hơn.
Cho dù là cấp cao có đến thì nàng ta cũng chỉ có thể nhượng bộ.
- Ta xin lỗi vì hành động của ta, mong Trần tiên sinh tha thứ!
Hứa Thanh Tuyết hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói một cách chân thành.
- Ừm, cái này còn tạm được.
Trần Thư cũng không quá làm khó đối phương, dù sao thì nàng ta cũng là họ Hứa, nếu như đắc tội thì Hứa Tiểu Vũ ở bên kia cũng sẽ xuất hiện ngăn cách.
- Có điều ta chỉ có thời gian hai tháng nghỉ hè, cứ coi như tạm thời làm việc đi, tiền lương cứ xem xét rồi đưa là được.
Trần Thư mở miệng nói. Ngược lại, hắn đối với tiền lương cũng không quá để ý.
Mục đích thực sự của hắn là Đại Lực Dược Tề. Người khác một lần chỉ có thể luyện chế ra năm lọ, nhưng hắn lại có thể luyện chế ra mười ba lọ.
Chỉ cần mỗi lần giấu đi tám lọ thì giá tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-lua-chon-ngu-thu-su-nay-co-uc-diem-du-doi/1018212/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.