Trương Đại Lực thấy Trình Dịch nhắm vào, tất nhiên cảm thấy bất bình thay.
- Kệ hắn ta đi, có khi về đến nhà hắn ta cũng chẳng dễ chịu gì đâu, bốn vạn cũng đâu phải con số nhỏ.
Vẻ mặt Trần Thư rất vui vẻ, thậm chí còn nổi hứng huýt sáo.
- Đúng rồi, làm sao nhanh như vậy mà hắn ta biết là ta đã hạ sát thủ nhỉ? Đừng có để ta biết là ai báo đấy.
Trần Thư hừ hừ vài câu, hiển nhiên có hơi khó chịu với người mật báo.
- Đương nhiên đó là ta rồi!
Trương Đại Lực đột nhiên vỗ đùi, vẻ mặt ngạo nghễ, tựa như là đang tranh công trạng vậy.
- Trần Bì, ngươi giờ đã là người nổi tiếng trong lớp rồi, không cần phải cảm kích ta đâu!
- Ngươi?
- Phải rồi, buổi tối ngươi mới nói với ta thì ta đã lập tức chia sẻ tin tức vào nhóm lớn ngay, không biết có bao người đang bàn tán về ngươi đấy.
Trần Thư mở điện thoại ra, quả nhiên thấy trong nhóm lớp có vô số tin nhắn.
- Chú Sói Cô Độc ( Trương Đại Lực): Trịnh Dịch, người đánh ngươi là Trần Thư, huynh đệ của ta, nếu ngươi muốn trả thù thì có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào, Trương Đại Lục ta không ngại tiếp ngươi đâu.
- Trịnh Dịch: @Vạn Niên Trần Bì, người hạ độc thủ quả nhiên là ngươi, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi đấy.
- Vương Vũ Cương: Trần Bì cũng ác quá cơ, đúng là tấm gương cho chúng ta.
- Phương Kha lão sư: Trần Thư, ngày mai tới phòng làm việc của ta một chuyến.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-lua-chon-ngu-thu-su-nay-co-uc-diem-du-doi/1018196/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.