Chương trước
Chương sau
"Tà Ảnh Địch Sơn, cái bóng kia có được chiến lực Võ tu Bát phẩm. . . Bất tử bất diệt, sau khi bị đánh tan có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng mà sẽ tiêu hao thể lực, ý chí và nhân sát của ta. . . Chỉ cần ta đủ bền bỉ, vậy Tà Ảnh Địch Sơn kia cũng sẽ là một tồn tại mạnh mẽ!"

La Hồng suy tư phân tích. Tâm thần khẽ động, vận chuyển công pháp.

Rất nhanh, trong cái bóng phản chiếu của La Hồng trên mặt đất, Tà Ảnh Địch Sơn khôi ngô chầm chậm nhô ra một cái đầu.

Nhô ra cái đầu là đủ rồi.

La Hồng không tiếp tục thử nghiệm, từ bỏ vận chuyển công pháp.

Tà Ảnh Địch Sơn nhô ra cái đầu lại lần nữa rụt trở về.

"Thương thế vẫn chưa hoàn toàn lành, không nên thôi động Tà Ảnh quá độ. . ."

La Hồng suy nghĩ, hay là chờ sau khi thương thế khôi phục lại thử nghiệm.

Về phần hiện tại.

La Hồng lấy lệnh bài ra, đôi mắt tinh sáng, dẫn dắt một vòng khí m Sát, thôi động lệnh bài, mặt ngoài lệnh bài có gợn sóng dập dờn.

Rất nhanh, La Hồng lại lần nữa tiến vào Thiên Địa Tà Môn.

Trên đỉnh đầu cơ thể xinh đẹp quyến rũ, ba chữ【 Huyết Linh cơ】lấp lóe.

Nơi xa.

Tên【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】 thế mà lập tức phát sáng lên.

La Hồng chấn kinh, con hàng này vẫn luôn chờ đợi ở đây sao?

Nhìn cái hành vi kia đi, thuộc hàng liếm cẩu cấp độ nào rồi kia chứ?!

【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, bị thương sao? Sao rời đi lại trở về? Cần ta hỗ trợ không? 】

La Hồng hít sâu một hơi.

Đơn thuần như vậy, thuần phác như vậy. . .

Một mảnh chân thành như thế, trong lòng La Hồng thật sự có chút băn khoăn.

【 Huyết Linh Cơ: Bị một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, Cổ Nguyệt ca ca có thể giúp đỡ, vậy thật sự là quá tốt. 】

La Hồng mở miệng, thử nghiệm lợi dụng giọng nói ôn nhu mềm mại của Tiểu Đậu Hoa.



Thanh âm quanh quẩn, bên trong không gian Tà Môn, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Dù sao giọng của Tiểu Đậu Hoa cũng có chênh lệch với giọng của ả lẳng lơ kia.

Trong lòng La Hồng không khỏi nhảy một cái.

Hử?

Bầu không khí không đúng lắm.

Chẳng lẽ. . . Bại lộ? !

Trong không gian thần bí, yên lặng vài giây.

Ngay tại lúc La Hồng cho rằng mình đã bại lộ. . .

Có một giọng nói thô kệch bùng nổ.

【 Đồ Tam Đa: Linh Cơ muội muội, Cổ Nguyệt không được, ta có thể giúp muội! Muốn chém ai? Ta giúp muội chém! 】

【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Cút! 】

La Hồng: "? ? ?"

Đồ Tam Đa này là ai vậy?

Chó nhìn trộm?

Từ giọng nói kia phán đoán, chẳng lẽ giống như 【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】, đều là lốp xe dự phòng quỳ dưới váy Huyết Linh Cơ?

Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy và Đồ Tam Đa cãi nhau, từ giọng nói có thể nghe ra Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy kia đang vô cùng phẫn nộ, điên cuồng.

Bao lâu rồi?

Cuối cùng Huyết Linh Cơ cũng đã trả lời hắn, đã nguyện ý trao đổi với hắn.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, Đồ Tam Đa vậy mà muốn tới phá hư chuyện tốt của hắn, còn muốn chặn ngang một bước, hắn há có thể không phẫn nộ?!

Hai người ầm ĩ thật lâu, các loại lời nói thô tục bay lung tung.

Tới cuối cùng, hai tên này suýt chút nữa còn định offline hẹn đánh nhau!

La Hồng thấy tình thế khá ổn rồi, liền lợi dụng giọng nói của Tiểu Đậu Hoa, bắt chước ngữ khí cùng tư thái nói chuyện của ả lẳng lơ, lên tiếng giảng hòa.

【 Huyết Linh Cơ: Hai người còn cãi nhau nữa, nô gia sẽ ra ngoài đấy. 】



Quả nhiên, vẫn có hiệu quả, hai người kia nhanh chóng yên lặng.

【 Đồ Tam Đa: Cổ Nguyệt, ngươi chờ đấy, sát khí của lão tử sắp đạt tới cực hạn của Hắc Thiết Tà lệnh rồi, chờ lão tử lại tàn sát vài thôn, thăng cấp Thanh Đồng Tà Lệnh, có thể ra lệnh cho ngươi, nhất định khiến ngươi phải gọi lão tử là cha! 】

【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: A, phế vật, Tu sĩ của Đại Lý Tự đang giám sát huyện An Bình, sợ là ngươi khó mà có cơ hội tàn sát thôn dân lần nữa, còn ta chỉ cần được thêm mười tấm da người sẽ đủ sát khí thăng cấp lên Thanh Đồng Tà Lệnh, chắc chắn sẽ nhanh hơn ngươi. 】

Nghe hãi kẻ kia uốn lưỡi ân cần chào hỏi lẫn nhau, La Hồng không khỏi tắc lưỡi.

Động một chút là tàn sát thôn, lột da. . . Hình như đây đều là những kẻ tàn nhẫn!

Đây mới là cách thức chính xác mở ra nhân vật phản diện tà ác sao?

Nhưng mà, có thể gia nhập Thiên Địa Tà Môn, thì chuyện này cũng là bình thường.

La Hồng âm thầm suy tư, vậy thì hắn học được rồi.

Quả nhiên, so với bọn họ, thì việc hắn ăn cơm chùa, trắng trợn cướp đoạt dân nữ. . . Đều là những thủ đoạn cấp thấp không đáng nhắc tới, nhiều lắm chỉ được gọi là Tiểu Phôi Đản mà thôi.

Ơ?

Như vậy xem ra, quyển sổ tay da người đánh giá hắn hình như. . . Rất đúng trọng tâm.

Nhưng mà, dấu chấm hỏi xuất hiện kia. . . Rất vũ nhục người.

【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, hình như giọng nói của muội hơi khác, có vẻ khá suy yếu? Thật sự bị thương rồi? 】

Tim La Hồng nhảy lên một cái, thế mà bị nhận ra rồi.

【 Huyết Linh Cơ: Khụ khụ, nô gia vừa tàn sát một sơn trại mã phỉ, trại chủ là một Võ tu Bát phẩm, quả thực bị thương nhẹ. 】

Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí lập tức có chút trầm mặc.

【 Đồ Tam Đa: Hóa ra việc Hắc Vân Trại bị diệt, đúng là do muội muội gây nên, Võ tu Đồng Cốt cảnh Bát phẩm xác thực rất mạnh, muội muội vất vả rồi. 】

Đồ Tam Đa nói chuyện với muội tử, ít đi mấy phần thô bỉ, có thêm vài phần ôn nhu.

Mà Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy không cam lòng thua kém.

【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, nghe nói Hắc Vân Trại kia bị tàn sát, còn có một người sống, chính là Lạc Hồng công tử gần đây được bàn tán sôi nổi trong huyện An Bình, chuyện gì đã xảy ra? Hắn làm muội bị thương? 】

【 Đồ Tam Đa: La phủ? La phủ à. . . 】

La Hồng nheo mắt lại, không ngờ rằng lại đột nhiên nghe được tên mình ở chỗ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.