*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Phi lồm cồm bò dậy, mình đầy bụi đất.
Vãi xoài! Cốt truyện nhảy luôn sang quyển khác rồi hả? Thôi kệ, nói chung là vẫn còn sống, thuyền vẫn còn giữ được là tốt rồi. Xem ra trò chơi sẽ không dễ dàng phá hủy tài sản của người chơi đấy. Thử đi xưởng đóng tàu nhìn một chút xem sao! Hình như bọn chúng kéo thuyền của ca đến xưởng tàu đó, chỉ cần thuyền sửa xong, ca sẽ lập tức nghĩ cách chuồn đi, tất nhiên điều này sẽ không dễ dàng một chút nào.
Đại Phi vừa đi vừa ngó chung quanh, cả một thị trấn rực rỡ sắc đỏ (đối địch),dùng ánh mắt gian tà ngó chừng Đại Phi, khiến hắn không khỏi chột dạ.
Đại Phi đi tới xưởng đóng tàu, nhìn thấy mười gã xăm trổ mặt sẹo đang ngồi đánh bài uống rượu.
Hắn hỏi một kẻ trông có vẻ giống như người cầm đầu
- Sửa thuyền của ca hết bao nhiêu tiền?
- Thuyền của mày? Mày là cái củ cải gì vậy? Cút con mẹ mày đi chỗ khác chơi!
Vãi nồi! Đại Phi bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu.
Hắn liền thử giao tiếp với các NPC khác trên đảo, mỗi người đều tỏ thái độ căm ghét đối với hắn! Không bán đồ, không cho nhiệm vụ, đã vậy ánh mắt của chúng còn gian gian thế nào ý.
Điều lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Chẳng lẽ phải trở thành cướp biển mới được bọn chúng coi là người nhà? Nếu như ca không đồng ý, như vậy sẽ gặp vô vàn khó khăn, cả đời này xác định vật vờ trên đảo sao? Vì vậy Rock mới dám tự tin khẳng định ca sẽ quay lại tìm hắn?
Vô lý! Thế này khác gì hệ thống cưỡng chế người chơi chuyển nghề! Chắc chắn phải có biện pháp! Ca là người đàn ông thần thánh, nhất định sẽ tìm ra cách.
Đúng lúc này, thể lực của Đại Phi bắt đầu đỏ rực lên, lại đói rồi. Chậc! Lại còn phải lo cả chuyện cơm nước nữa chứ! Đừng nói tới chuyện lão chủ quán rượu sẽ không bán đồ cho ca, kể cả có bán ca cũng không có tiền!
Một hoang đảo còn có thể gọi là tuyệt cảnh, chứ một hòn đảo đông đúc tấp nập như này mà cũng là tuyệt cảnh sao? Ca không tin, ca là cao thủ như vậy, sóng to gió lớn còn vượt qua được, mà còn có thể bị táo bón chết trong nhà vệ sinh ư?
Đầu tiên cứ đi quán rượu (Tavern) một phát đã, chỗ đó có nhiều đầu mối hơn.
Đối với cướp biển, quán rượu là một nơi cực kỳ quan trọng, thậm chí đó còn là nơi ăn chơi duy nhất của chúng, cho nên trong thôn nhỏ có rất nhiều quán rượu. Đại Phi thử bước vào quán gần nhất.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt lập tức đập vào mặt hắn! Vũ nữ, con bạc, ma men, thực khách đủ cả, là một quán rượu thông thường! Đại Phi tiến vào cũng không gây ra sự xáo trộn gì. Đại Phi lập tức chú ý tới những kẻ đang ngồi bàn uống rượu im lặng, tên bọn chúng màu vàng (trung lập),chính là những anh hùng phổ thông, chờ người đến thuê. Rất dễ để nhận ra một gã anh hùng, bởi vì bọn họ có quầng sáng dưới chân. Anh hùng của Haven sẽ có vòng sáng màu vàng óng ánh, Necropolis sẽ là một vòng khói xanh mù mịt, Sylvan là một vòng lá bay lấp lánh trong gió. Của cướp biển là một vòng đỏ rực.
Trong trò chơi có một chân lý: Có quán rượu tức là có anh hùng chờ được thuê. Hòn đảo này cũng không phải ngoại lệ. Kể cả khi người chơi có chạy tới vùng đất đối địch, toàn bộ mọi thứ đều là chữ đỏ, nhưng trong quán rượu, đám anh hùng vẫn sẽ duy trì tên vàng.
Những anh hùng này sau một thời gian sẽ bị hệ thống đổi mới, cho nên một khi tìm được một gã anh hùng có tư chất hoặc năng khiếu siêu phàm sẽ khiến cho rất nhiều người chơi phải giành giật từng giây để cướp về. Có điều, thường thì anh hùng khác chủng tộc sẽ rất khó thuê, đừng nói đến việc khác hẳn phe phái.
Đại Phi đi tới chiếc bàn đầu tiên. Đây là một gã anh hùng cướp biển có cơ ngực rất phát đạt.
- Xin chào
- Tao không muốn chơi với trẻ mẫu giáo, biến.
Chửi ca chưa chuyển nghề hả, tìm đứa khác!
- Mày là thằng nào vậy? Đi chỗ khác đi!
Đây là do danh tiếng của ca chưa đủ lớn! Tiếp tục!
- Tao không có tiền bố thí đâu.
Hắn nhìn thấy ca nghèo khó đến cơm còn không có mà ăn đây mà! Tiếp!
- Hình như quy củ ở đây là phải mời nhau một ly đấy?
Ca không xu dính túi lấy cái nồi gì mời mày hả? Vãi nồi! Rốt cuộc là ca đang làm cái vẹo gì vậy? Ca đâu có phải đến thuê anh hùng? Ca còn sắp có cả anh hùng sử thi, mấy cái loại cùi bắp tốn kinh nghiệm này ca còn thèm vào đấy. Hiện tại phải giải quyết chuyện cơm ăn áo mặc cái đã!
Đại Phi chạy đến chỗ chủ quán.
- Này chủ quán, ở đây có nhận người làm thuê không?
- Không tuyển kẻ lạ mặt!
Há! Quyết tâm ép ca vào con đường tội lỗi hả, đừng hòng! Ca sẽ không khuất phục đâu! Ca tìm một quán là được chứ gì.
Toàn bộ các quán rượu ở phố này đều từ chối hắn! Bỗng nhiên, một luồng cảm giác chua xót xộc lên mắt hắn! Sao mà giống năm đó mới tốt nghiệp đi tìm việc thế cơ chứ!
Chẳng lẽ muốn ca phải ra bãi biển mò tôm bắt tép? Nhìn qua hai quả dừa cuối cùng, Đại Phi thở dài. Tiếp tục! Chưa đến phút cuối thì chưa được từ bỏ.
Lần này hắn tìm tới một quán rượu khá đặc biệt. Quán rượu này hoàn toàn biệt lập với các quán khác, hơn nữa không có tiếng ồn ào như các quán thông thường, mà lại có tiếng đàn violin du dương vọng ra, ối thần linh ơi, nghệ sĩ cướp biển?
Ngay khi Đại Phi mở cửa tiến vào, hắn lập tức đứng hình!
Có một cô nàng cực kì xinh đẹp! Cô nàng có mái tóc dài màu đỏ, mặc một bộ áo da - ở trong mặc áo ngực màu đen, khặc, váy ngắn màu đen cùng với một đôi bốt dài, đang ngồi ở quầy phục vụ! Không phải là nữ phục vụ quán rượu! Phía dưới cặp giò mật ong kia là một vòng sáng đỏ tựa như một bông hoa máu đang nở rực, biểu thị rằng nàng ta chính là một gã anh hùng, một gã anh hùng cướp biển vô cùng xinh đẹp và gợi cảm!
Ối thần linh ơi! Nữ anh hùng xinh đẹp! Nữ anh hùng vốn đã ít, nữ anh hùng lại còn xinh đẹp thì đúng là của hiếm của trò chơi đó! Một cô nàng vừa gợi cảm vừa hoang dã như vậy sẽ làm cho người chơi nam quay tay đến chết đấy! Riêng nữ anh hùng xinh đẹp thì không cần bất cứ tư chất, năng khiếu, cấp độ, chủng tộc, nghề nghiệp v…v gì hết, không gì có thể ngăn cách được tình yêu nha!
Đại Phi hiện tại là một gã thuyền trưởng kiêm thuyền viên duy nhất, trước mắt rất cần một vị phó thuyền trưởng, hay còn gọi là lái chính. Việc chiêu mộ được một gã lái chính giỏi giang hay không là một việc vô cùng vô cùng cấp thiết!
Liệu có thể chiêu mộ được không? Cái này… quả là một vấn đề nan giải! Độ khó khi chiêu mộ nữ anh hùng sẽ cao hơn nhiều so với nam anh hùng. Bởi vì phần lớn các cô gái thường có xu hướng nương tựa nơi an toàn, yêu cầu đối với chủ nhân rất cao. Đồng thời, cái gì càng khó đạt được thì càng giá trị, vậy nên lúc Open Beta, mọi người thậm chí còn coi nữ anh hùng cao hơn cả thần khí, chỉ cần trong quán rượu có một vị nữ anh hùng, lúc đó cả quán rượu sẽ chật ních người!
Bây giờ ca đang gặp rất nhiều tình huống bất lợi, đến anh hùng phổ thông còn ngứa mắt với ca, vậy thì làm thế nào để thu hút sự chú ý của cô ấy bây giờ? Trong tích tắc đó, Đại Phi chợt nhớ tới Lưu Đại Vĩ, nó dùng cách gì để cưa tiểu Lệ nhỉ? Xí xí! Nhất định là do tiểu Lệ quá tốt bụng, không đành lòng cự tuyệt thằng ngốc đó!
Không được! Ca phải tự tin lên, ca là người có thuyền lớn! Hơn nữa căn cứ vào tiếng nhạc, có thể tạm kết luận rằng cô nàng cướp biển này cũng biết văn hóa, vậy thì ca phải tỏ ra trí thức mới được.
Đại Phi lập tức cởi giáp rách ra, mặc bộ đồ thuyền trưởng màu đen đầy trang trọng vào, lập tức một gã thuyền trưởng thành thục cao lớn đẹp trai ngời ngời xuất hiện! Không hổ là hàng cao cấp có điểm trang trọng 90, điểm thời trang 60, thần thái này đến ca còn không nhận ra mình nữa là.
Kế tiếp, không thể để mặt xanh xao như thế này. Một gã đàn ông đến cơm ăn còn không đủ no mà đòi đi tán gái? Đại Phi bỏ mũ thuyền trưởng xuống, lấy một quả dừa đập vào đầu cáp bẹp, sau đó nốc một hơi cạn sạch, khà! Thể lực +100, đã đủ!
Sau đó, đương nhiên là lấy kiếm thuyền trưởng đeo lên. Vừa rồi Đại Phi sợ bóng sợ gió, đành phải bỏ kiếm thuyền trưởng vào trong bao phòng bất trắc.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Đại Phi đường đường chính chính đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên mặc hàng cao cấp vào có khác, mọi người trong quán rượu, kể cả cô nàng xinh đẹp kia cũng phải ngoái lại nhìn ca một lần. So với vừa rồi ăn mặc rách rưới giống như một con chó, tiến vào quán rượu không ai thèm để ý, đúng là khác biệt một trời một vực!
Oa ha ha ha! Nhìn thấy chưa? Chỉ có thuyền trưởng có thuyền lớn mới có loại quần áo này đấy nhé, mấy thằng lái thuyền nhỏ chỉ là ngư dân mà thôi! Đây gọi là đẳng cấp! Không thể tưởng tượng được bộ trang phục không có bất cứ một giá trị chiến đấu nào lại có thể phát huy tác dụng đến nhường này.
Lúc này, ánh mắt của hai người chạm vào nhau! Cặp mắt màu xanh da trời gợi cảm, cặp môi đỏ mọng gợi tình, mái tóc dài xõa vai che nửa mặt, khuôn mặt trái xoan đẹp rạng ngời, vai tròn bóng loáng láng mịn! Quá xinh đẹp! Thật tuyệt vời! Thật không thể tin nổi! Đại Phi không kiềm chế được, liếc xuống cặp ngực ẩn sau lớp áo ngực màu đen kia, lập tức thú tính sôi trào! Không hổ là cướp biển, thường xuyên phơi nắng có khác, làn da ngăm nâu khỏe mạnh, rốn tròn gợi cảm, cơ bụng như ẩn như hiện, quần ngắn cạp trễ, lại còn có cả hình xăm hoa hồng lấp ló bên trên cạp quần nữa…
Trong nháy mắt đó, Đại Phi quyết định, nếu không chiêu mộ được nàng, ca sẽ đóng rễ ở đây!
Tại nữ hải tặc kinh ngạc trong ánh mắt, đại phi phong độ nhẹ nhàng đi đến bên người nàng quầy bar, mỉm cười nói: "Ta có thể ngồi cái này tại đây không?"
Dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của cô nàng, Đại Phi lịch thiệp bước lại gần, mỉm cười.
- Tôi có thể ngồi ở đây không?
- Có thể! Nhưng trước tiên anh nên mời tôi một ly chứ? Cô nàng lười biếng đáp trả.
Uỳnh! Trong đầu Đại Phi nổ tung! Ca thậm chí còn không có đủ tiền mua một chén rượu để mời người đẹp! Cổ nhân có câu chim chết vì ăn, người chết vì tiền cấm có sai!
Đại Phi móc ra quả dừa cuối cùng, cười miễn cưỡng.
- Uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình xinh đẹp của cô đấy. Uống nước dừa sẽ tốt hơn!
- Đưa đây!
Vậy mà cũng được hả!
- Để tôi đập giúp cô.
- Không cần!
Nữ cướp biển dùng hai tay tóm lấy quả dừa, đứng dậy, sau đó – dưới cái nhìn ngạc nhiên của Đại Phi, dùng tư thế phát bóng kinh điển của thủ môn, pặc, quả dừa lao vút ra khỏi phòng, biến mất nơi xa xăm cuối chân trời…
- Vận động có lợi hơn cho sức khỏe!
Cô nàng phủi phủi tay, quay trở lại chỗ ngồi, tiếp tục uống rượu. Đại Phi đờ đẫn mất một lúc. Đây chính là miếng lương cuối cùng của ca đó! Sao em nỡ làm như vậy chứ?
Hừ, đã biết sẽ không đơn giản như vậy mà, cửa đầu tiên coi như tạch. Không sao, ca sẽ không dễ dàng buông tha cưng đâu, trừ phi cưng trực tiếp quát ca cút đi!
Vậy thì chiêu thứ hai, chơi văn nghệ! Đại Phi lập tức móc ra một bài thơ từ đống di vật của Juan, xin lỗi ông chú nhé!
Đại Phi đưa bài thơ đến trước mặt cô gái, mỉm cười.
- Dành tặng bài thơ này cho người con gái xinh đẹp nhất!
Hừ hừ! Đây chính là thủ pháp tán gái kinh điển của ca đó.
- Không biết chữ! Nữ cướp biển búng tờ giấy trở về.
- Khặc! Đại Phi phun gỉ mũi tung tóe! Không biết chữ mà còn giả danh tri thức, lại còn nghe violin mới ghê!
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể sử dụng biện pháp tối thượng, tặng bảo vật sao?
*** Cuối cùng hai anh chị cũng gặp nhau rồi. Hue hue hue.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]