Chương trước
Chương sau
Đại Phi đánh một giấc đẫy đà đến tận chín giờ sáng hôm sau, hắn chợt nhớ ra hôm nay là ngày em gái về quê. Không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian đi ra nhà ga tiễn nó thôi, hình như giữa trưa có một chuyến thì phải!

Đại Phi không kịp ăn điểm tâm, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm. Hiện tại chưa đến kì nghỉ xuân, nhưng nhà ga vẫn đông nghịt như mọi năm. Đại Phi nghe ngóng một lúc mới biết hôm nay chuyến xe nào sẽ đưa em gái về. Hắn liền đứng đó nhìn ngó xung quanh.

Hai mắt hắn bỗng bừng sáng! Đùi thon đẹp, tất giấy đen, giày cao gót màu trắng, váy ngắn màu đen, hàng ngon! Hắn tiếp tục nhìn lên trên, áo lông trắng kết hợp với khăn quàng cổ màu hồng, tóc buộc đuôi gà ngây thơ chân chất – đây rồi! Không hổ là em gái của ca, chỉ cần mấy món đồ vỉa hè mặc vào cũng đẹp như người mẫu mặc hàng hiệu! Bất luận là học tập hay ngoại hình đều không thua kém một ai! Người ta thường nói, năm nhất đầu đất, năm hai xinh đẹp, năm ba kiêu ngạo, năm bốn nhà giàu tranh nhau cầu hôn đó!

Bên cạnh em nó là một thằng oắt mặc áo sơ mi Harness, khoác bên ngoài là áo lông cừu. Hai đứa đang trò chuyện rất vui vẻ.

Đại Phi sầm mặt, lại là cái thằng khố rách áo ôm đẹp trai này! Ba hoa xỏ lá lừa gạt con gái nhà lành giỏi phết nhỉ, giỏi thì lừa đại tiểu thư con nhà giàu đi, đừng có quấy rối tương lai tiểu Lệ nhà tao! May mà hôm nay gặp được, hôm nay ca phải thông não cho nó.

Đại Phi chen khỏi dòng người, hô lớn:

- Tiểu Lệ!

- Anh! Em bảo anh đừng đến rồi còn gì?

Thằng nhóc cao lớn đẹp trai kia liền cúi người chào Đại Phi:

- Dạ em chào anh ạ!

- Ai là anh mày! Đại Phi nghiêm mặt. Ai cũng có thể gọi Đại Phi là anh, riêng thằng này không thể!

- Anh nói cái gì đấy? Đại Vĩ là bạn em! Hôm nay cậu ý bỏ hẳn một buổi ra giúp em xách đồ đấy, à đúng rồi, tại sao mắt anh thâm quầng vậy? Thức đêm hả?

Hừ! Thằng oắt, lát nữa ca sẽ tính sổ tiếp với mày!

- Anh thức hai đêm liền, tinh thần không được tốt lắm. Anh định mua ít quà để em mang về, nhưng nghĩ lại một thân một mình em xách nhiều đồ như vậy không hay lắm, nên thôi.

Thật ra là hắn vội quá nên quên. Về việc Đại Phi quyết định trở thành người chơi chuyên nghiệp, hắn tuyệt đối không dám nhắc tới. Năm đó hắn phát điên chơi trò chơi, khiến cho người nhà ức chế, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hãi.

- Haizz! Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng có cố quá đấy nhé.

Vãi! Bình thường làm gì có chuyện nó hiền như thế này, rõ ràng là giả nai trước mặt thằng ranh này mà? Đã đến mức này rồi! Ca chết cũng không thể cho chúng mày thành đôi!

- Đã là đàn ông, không liều mạng kiếm tiền gây dựng sự nghiệp không được, nếu không phụ nữ sẽ coi thường, không thèm liếc lấy một lần.

Nói xong, Đại Phi liếc mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy thằng đẹp trai kia cúi đầu xấu hổ. Hừ hừ, mày cũng biết mày không có tiền hả? Có cần ca phải dạy cho cách lợi dụng ngoại hình kiếm tiền không?

- Tiền đúng là rất quan trọng, nhưng không phải người con gái nào cũng chú ý đến tiền! Anh phải thay đổi cách nghĩ đi, phải dùng tình cảm thuyết phục người ta chứ. Bố mẹ ở quê đang lo cho tương lai của anh lắm đấy. Tiểu Lệ đương nhiên nghe ra ẩn ý trong câu của Đại Phi, lập tức phản bác.

Ối vãi cả xoài! Con ranh này lông còn chưa mọc hết mà đã dám dạy ca cách làm người trước mặt người khác rồi! Vãi cả gái không thèm tiền? Cả đời này chắc cũng chỉ có mình mày được như thế thôi em ơi! Ca càng không thể để thằng ranh này cướp cưng được!

- Ha ha yên tâm yên tâm, lần này anh gặp được dịp rồi, sắp giàu rồi.

- Hả đừng đùa chứ? Làm ơn đừng có bảo em là anh mặc com lê đi xe buýt – đa cấp nhé!

- Không không! Đảm bảo hợp pháp! Lần này anh tìm được ông chủ tốt, chí ít cũng sẽ có 20.000 tiền lương đấy! Hừ hừ, ông chủ đương nhiên là công ty sản xuất trò chơi rồi, ca sợ nói 200.000 mày đái luôn ra quần, lại bảo ca đi buôn lậu thì chết.

- Ha ha, thế thì tốt, anh nhất định phải cố gắng đấy nhé.

Em gái ta! Ca phiền nhất tựu là nghe nữ nhân nói ngươi nhất định phải cố gắng ah! Ngươi cho rằng nam nhân không muốn cố gắng à?

Ôi cưng ơi! Ca ghét nhất là nghe đàn bà lải nhải cái gì mà nhất định phải cố gắng v…v! Cưng cho rằng làm đàn ông, thằng nào không muốn cố gắng?

Trong mấy tiếng kế tiếp, Đại Phi và Giai Lệ lảm nhảm đủ thứ từ chuyện trên trời dưới đất đến cô cậu dì cả hai ba bốn v…v, nói chung là cố ý gạt Đại Vĩ sang một bên.

Cuối cùng thì loa phát thanh cũng vang lên, Giai Lệ phải lên xe rồi.

Đại Vĩ rốt cuộc cũng tìm lại được mục đích đứng ở đây nãy giờ, vội vàng đi tới chỗ hành lý định xách lên.

Xí, mày nghĩ mày là ai vậy? Đại Phi bước vội lên giật lấy hành lý:

- Không cần phiền cậu, tôi xách được

- Không phiền đâu anh ơi, để em xách cho ạ!

- Tôi nói tôi xách là tôi xách! Đại Phi giận dữ giật lấy hành lý. Xí! Hành lý chỗ cứng chỗ mềm không đều, là sách hở? Về quê nghỉ mang theo sách, vãi em, đã vậy còn báo hại ca không kịp ăn sáng, ca tự dưng thấy ngu ngu…

Xe lửa mở, đại phi cùng Đại Vĩ tại sân ga bên trên khua tay nói đừng cửa sổ xe trong tiểu Lệ. Tuy nhiên nghe không được nàng tại cửa sổ xe trong đang nói cái gì, nhưng cái kia miệng hình thấy thế nào đều không giống nói "Gặp lại" hai chữ, chẳng lẽ là "Đừng đánh nhau" ? Cắt, ca điểm tâm đều không ăn, vừa rồi ba lô xếp hàng tiến tràng eo chân đều khiêng đau xót (a-xit) rồi, vậy thì tha hắn một lần.

Đoàn tàu chậm rãi lăn bánh. Đại Phi cùng Đại Vĩ đứng trên sân ga, cùng nhau vẫy tay tạm biệt Giai Lệ qua ô cửa kính. Mặc dù đứng ngoài này ca không nghe được lời nó, nhưng nhìn miệng nó sao ca không thấy giống chữ “Tạm biệt” mà lại thấy giống “Đừng đánh nhau” nhỉ? Xùy, ca còn chưa ăn sáng, vừa rồi xách nặng giờ mệt như cờ hó rồi, thôi tha cho thằng này một lần.

Đại Phi móc ra một điếu thuốc, Đại Vĩ vội xua tay.

- Dạ thôi anh, em không hút thuốc

Vứt! Đàn ông mà không biết hút thuốc? Quá vứt!

Đại Phi nghiêng đầu, nhẹ nhàng rít một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay. Gã bắt chước tư thế kinh điển của Châu Nhuận Phát, phun khói thuốc dài như lưỡi kiếm! Sợ chưa? Cái này gọi là “làm dáng”, đàn ông không làm dáng, ra đường trẻ con nó khinh!

Đúng lúc này, một bác gái làm bảo vệ nhà ga vội chạy tới, miệng hô ầm lên, tay chỉ lên tờ giấy “Cấm hút thuốc” trên tường:

- Chỗ này cấm hút thuốc! Mù hả mày! Phạt 20 đồng!

Vãi nồi, mất cẩ hứng! Không được hút hở? Vậy thì uống rượu!

Đuổi con mụ bảo vệ đi xong, Đại Phi hất hàm

- Đi! Ăn cơm trưa!

- À à vâng ạ!

Hứ! Non vãi cả nồi, ra đời đảm bảo bị lừa cho chết thì thôi! Mặc dù học sinh sinh viên bây giờ đều là cái thể loại này, nhưng mà ra xã hội thì khác gì lính mới bị ném vào chiến trường. Sai một bước cũng giống như chưa hiểu gì đã bị bắn chết! Chờ đến khi chúng mày hiểu chuyện, thì chúng mày đã làm bò đi cày rồi, mười hai mươi năm cũng chưa chắc đã lật bàn được! Sao mà ca có thể tin tưởng giao Giai Lệ cho chú chứ.



Nhà ga bên cạnh tiểu tửu quán. Đại phi chọn ba cái ăn sáng, hai bình tiểu rượu.

Trong quán ăn gần nhà ga, Đại Phi chọn ba món, gọi thêm hai chai rượu.

- Dạ xin lỗi anh, nhưng em không uống rượu ạ! Đội điền kinh bọn em không được uống rượu.

Hứ! Đội điền kinh? Mày có thể trở thành Usian Bolt thứ hai không? Rượu cũng không biết uống, thế định làm cái gì! Chú mày cho rằng xã hội bây giờ văn minh lắm rồi hả? Đó không phải là chuyện của chú mày phải lo! Đến văn hóa cụng ly cũng không biết mà đòi đi từ dưới đáy lên ý hả? Ca không chấp nhận nổi mày rồi. Làm anh cả cũng như cha đẻ, ca tuyệt đối không cho mày cưới tiểu Lệ đâu.

Đại Phi nốc một ngụm rượu, thở dài.

- Kỳ thật anh thấy cậu cũng không tệ, làm người đằng thẳng, nhưng nếu định yêu tiểu Lệ thì cậu tính như thế nào? Tốt nghiệp xong đường ai nấy đi? Hay là kết hôn?

- Đương nhiên là cưới ạ! Em yêu cô ấy thật lòng, sẽ không chia tay đâu ạ!

Vãi đái! Kết hôn mới ghê! Thế mà mày còn dám nói hả? Có biết muốn kết hôn cần bao nhiêu tiền không? Ơ mà với tính cách của tiểu Lệ, chắc sẽ đồng ý một đám cưới đơn giản nhỉ? Vãi đái! Không thể chấp nhận được!

- Nhà bọn anh rất nghèo, bố mẹ lại không được khỏe, kinh tế rất yếu kém, anh mày làm anh cả cũng không có tài cán gì, chú mày đã tính hết những vấn đề này chưa?

- Dạ em biết rõ ạ, em biết anh cũng rất vất vả ạ, tiểu Lệ nói hết với em rồi a. Nhưng mà cho dù có khó khăn gian khổ đến đâu, em cũng sẽ không buông tay tiểu Lệ…

Phúc đạt bích, ca ghét con mụ Quỳnh Dao vãi nồi, viết toàn truyện vớ vẩn mà đầu độc cả một thế hệ, thà rằng xem truyện quan trường còn có điểm lợi này nọ!

- Còn một năm nữa là tốt nghiệp hả? Chú mày tốt nghiệp xong tính làm gì? Đại Phi khoát tay ngắt lời Đại Vĩ.

- Dạ em định thi vào nhà nước ạ.

- Đừng có nói gì đến công nhân viên chức nữa. Một ông nhân viên nhà nước bình thường có tiền lương trung bình vào khoảng 10.000 một tháng, còn không bằng ca xếp gạch bưng nước. Từng đó tiền lấy gì mua nhà? Nuôi gia đình? Nhà cậu cũng có bố mẹ chứ? Thế cậu định nuôi bố mẹ kiểu gì? Đừng có nhắc tới cái gì mà thăng chức, làm nhà nước ít nhất 10 năm làm nhân viên mới nhé! Chú đừng bảo anh là tiểu Lệ phải đợi chú 10 năm nhé?

- Em…

- Nhiều đứa bạn học anh bây giờ toàn ly dị hết rồi, rất đơn giản, không còn cảm tình! Có cái củ cải cảm tình! Đơn giản là vì ghét chồng không có tiền không có tài cán gì, sớm biết chồng bất tài thì đã không cưới rồi.

- Nhưng tiểu Lệ không phải loại con gái đó!

Ngu! Đương nhiên Giai Lệ nhà này không phải loại đàn bà đó! Nhưng mà ca sợ mày ra đường bị chèn ép về nhà trút giận lên vợ mình! Loại con gái vạn người có một như thế này sao có thể gả cho một thằng vô dụng như chú!

- Thôi thì anh em mình đàn ông với nhau anh nói thẳng, cho chú một năm, tức là trước khi tốt nghiệp, chú cứ chồng đủ 300.000 cho anh, chỉ tương đương với tiền đặt cọc một căn hộ nhỏ thôi. Đây là yêu cầu cơ bản nhất! Anh thật sự không phải làm khó chú đâu, chú phải biết phụ nữ bây giờ thách cưới toàn là phải có xe, có nhà, có tiền mặt, nếu không thì nghỉ! Anh chỉ yêu cầu chú mỗi một cái tiền đặt cọc! Không làm được thì đừng nhìn mặt anh nữa! Nếu tìm người thân vay thì càng tệ hại, anh mày tuyệt đối sẽ không giao em gái mình cho một thằng bất tài chỉ biết vay nợ đâu.

- Một năm kiếm 300.000! Nhưng…em…em còn phải đi học năm 4 ạ…

- Mấy cái lớp học đó dạy cái gì thực tiễn? Hiện tại kinh tế khó khăn, mấy thằng sinh viên chưa tốt nghiệp như chú còn không bằng mấy ông công nhân có tay nghề, là học trò của thợ nghề bậc cao. Nói tóm lại, ca đặt vấn đề rồi đấy, chú liệu mà xử lý!

Giỏi thì thử hô một tiếng nhà em nghèo xem? Nếu ca mà có cơ thể khỏe như mày, một năm ca đi bốc vác cũng kiếm được 100.000. Nếu ca mà đẹp trai được như mày, đi làm trai bao một năm cũng có một triệu! Không bị đời nó rèn, chỉ dùng mấy lời nhảm nhí mà đòi ôm được vợ đẹp về nhà? Mơ hão!

Cứ như vậy, Đại Vĩ nuốt không trôi, Đại Phi buồn bã uống rượu, bữa cơm kết thúc trong bầu không khí nặng nề.

Trên đường về nhà, Đại Phi bắt đầu chột dạ. Tiểu Lệ biết chuyện xong hẳn sẽ tức giận chứ? Ca vốn đã không được chào đón, nay sẽ càng bị ghét thêm hả?

Xí! Ca diễn vai ác cũng được, làm tiểu nhân bợ đít cũng được! Ca chính là một kẻ thực tế như vậy đó, chính là một kẻ tiểu nhân bợ đít như vậy đó! Ca lăn lộn ngoài đời còn chưa đủ hả?

...

Đại Vĩ ngẩn ngơ bồi hồi trở lại ký túc xá, đi quang qua tiệm tạp hóa chợt nhớ ra điều gì đó, liền mua một bao thuốc, sau đó ngồi trong phòng, rít thử điếu thuốc đầu tiên. Hắn ho sặc sụa, nước mắt ràn rụa! Nhưng hắn vẫn tiếp tục hút, một cây lại một cây.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bỗng mở ra. Gã bạn cùng phòng – Đại Binh kích động kéo một hòm lớn vào phòng. Đại Binh ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, ngạc nhiên:

- Ơ hơ, sao hôm nay Viagra* lại hút thuốc vậy? Thất tình hả?

- Cút! Mà mày đang làm gì thế?

- Ha ha, tao có nói mày cũng không hiểu đâu, đây là thứ nổi tiếng nhất trên toàn thế giới! Có thể giàu chỉ trong một đêm! Đợt nghỉ đông này bố quyết định ở lại rồi!

- Một đêm đổi vận?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.