Tình cảnh khó xử khiến Dương Long và Uẩn Lam đều im lặng, mãi đến khi Tiểu Ngọc dắt Tiểu Đại mang hai người bọn họ về Hạ Minh Tông thì mới khiến Dương Long giật mình tỉnh lại khỏi cảm giác khó xử kia. Như hiểu ra lo lắng của Dương Long hiện giờ, Uẩn Lam khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ, đang ngồi trước Dương Long trên lưng Tiểu Đại mới nhỏ giọng nói.
“Ngươi yên tâm, Hạ Minh Tông có ta bảo vệ ngươi, ngay cả những trưởng lão kia cũng không giám bắt ngươi đi nghiên cứu đâu.”
Nghe Uẩn Lam nói, Dương Long cũng thoáng yên tâm hơn, bởi cô nàng này tuy có vẻ ngoài đơn giản nhưng Dương Long biết có thể khẳng định, những người trông như đơn giản lại càng không đơn giản, vì vậy những lời Uẩn Lam nói chưa bao giờ là vô căn cứ. Nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn phóng một tia thần niệm của bản thân, ẩn vào trong đáy hồ Thiên Địa, hành động của hắn quá nhanh lại vô cùng cẩn thận nên ngay cả Uẩn Lam cũng không phát hiện ra.
Chỉ sau khoản nửa canh giờ, nhóm người bọn họ đã đến trước một đại môn to lớn, cánh cửa tông môn giống như một cái đại cổng thành, hoàn toàn được xây bằng tinh thạch cao cấp nhất. Dương Long chỉ nhìn qua cũng hít vào mộp ngụm khí lạnh, chỉ riêng cái cổng thành này nếu mang ra đổi lấy kim tiền thì có thể dùng số tiền đó đè chết toàn bộ người của Hạ Xuân Thành, nên nhớ thành Hạ Xuân là một thành lớn có tiếng ở Thần Cảnh Đại Lục, dân số và diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-canh-dai-luc/3959368/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.