Hắn bây giờ thật sự không hiểu nổi, chỉ vừa cách đây không lâu, hắn vẫn còn bình an vô sự.
Nhưng đùng một cái, hắn đã hiện ra ở một thế giới khác.
Ngay cả thân xác của hắn lúc này cũng không biết đang nằm đâu.
“Hồn lìa khỏi xác ư? Đây là cái khái niệm gì chứ? Ta vẫn còn rất trẻ để lão Diêm La triệu hồi a. “
Hắn trôi nổi lơ lửng, vừa tự lẩm bẩm nói với chính mình.
Dẫu vậy, ánh mắt của hắn lúc này vẫn không vì sợ hãi mà chùn xuống.
Hắn mở 2 mắt thật lớn, nhìn thẳng về phía trước.
Xuyên qua hắc ám, nhìn thẳng đến vị trí của vần sáng tím huyền ảo kia.
“ Nếu là người ta không thể khuấy đảo phong vân, vậy thì làm ma ta phải lật tung địa phủ.
Lão Thiên không cho ta truy tìm thần vị, vậy hãy để ta để ta thượng vị Diêm La Vương“.
Đôi mắt của hắn sáng lên như tìm được mục tiêu mới để tiếp tục tồn tại.
Người xưa có câu: “ Ông trời không tuyệt đường ai. “ Vì lẽ đó, hắn không tin hắn không thể tồn tại tiếp ở địa phủ âm u này.
Hắn tiếp tục đi tới, đi thật lâu, thật lâu. Nhưng cái ánh sáng tím kia vẫn còn ở xa tít tắp giống như hắn vẫn đứng yên tại vị trí ban đầu
Phải nói một điều, vì là linh hồn thể nên cơ bản không có cảm giác đói bụng.
Thậm chí qua một khoản thời gian hắn còn cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp không biết từ đâu truyền thẳng đến tẩm bổ tinh thần của hắn.
Dẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-canh-dai-luc/3959334/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.