Cố Phán Hảo buồn cười, cậuđang muốn lên tiếng thì lại nghe một tiếng “rắc” giòn rụm, hai người xoay người nhìn lại thì thấy lớp băng bao phủ Lưu Chính đã nứt ra. Thân Đồ Thành nhanh chóng bảo vệ Cố Phán Hảo _______ dưới lớp băng lạnh đó không có gì cả.
“Vẫn phải đến…”. Thân Đồ Thành thấp giọng nói.
“Ai?”.
Thân Đồ Thành cười khổ: “Tới rồi em sẽ biết”. Thân Đồ Thành càng thêm ôm chặt cậu.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, bên tai Thân Đồ Thành “ông” một tiếng, áp lực đè nén cường đại trong không khí khiến hắn khó chịu nhíu mày.
Cố Phán Hảo cảm giác được một trận sát ý mãnh liệt ập tới, cậu không dấu vết bảo vệ ngược lại Thân Đồ Thành, vẻ mặt đề phòng.
“Phù Sinh…”. Theo tiếng thở dài trầm thấp, một trận sương mù dày đặc tràn vào từ ngoài cửa. Trong sương mù, một thân ảnh cao lớn dần dần xuất hiện. Người nọ mặc ô kim khải giáp, khuôn mặt xứng hung ác, trợn trừng mắt nhìn Thân Đồ Thành.
Thân Đồ Thành khẽ gật đầu: “Phù Kiên”.
Cố Phán Hảo kinh ngạc: “Đây là…”
“Phù Kiên”. Thân Đồ Thành khẽ cười mỉm rồi nói: “Chu trừ hôn chủ trong lịch sử, hiền quân nhân đức vẹn toàn”.
Ánh mắt của Cố Phán Hảo tối sầm lại, không nói một lời nhìn con người cao lớn bảy xích trước mắt, lộ ra biểu tình căm thù hiếm thấy.
Phù Kiên hừ lạnh một tiếng: “Hiền quân không dám nhận, nhưng cái danh hôn chủ, ngươi hoàn toàn xứng đáng”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bien-nhan-quy-bo-2/2371402/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.