Phạm Hiên là tội phạm sao? Tất nhiên không phải.
Hắn sẽ nhận tội sao? Mơ đi.
Thằng này còn không biết là mình đã bắt cóc công chúa từ bao giờ cơ. Tất nhiên, đầu óc xoay chuyển một hồi hắn cũng nghĩ đến Triệu Ngữ Yên, rất có khả năng con bé ấy chính là công chúa, dù sao gen tốt thế mà, Băng Linh Căn cơ đấy, hắn cũng rất là ghen tị.
Có điều, hắn trước tiên phải bịt miệng tên ‘cảnh sát’ lớn lối kia đã.
“Này, này, đồng chí đừng có mà ngậm máu phun người nhé! Muốn kết tội gì cũng phải có lý có cớ, ăn không nói có như vậy làm sao phục chúng!” – Phạm Hiên quát to, truyền đến tai tất cả mọi người đang ở đây. Hắn đã có tu vi trong người, dùng chân khí để khuếch đại âm thanh không phải là vấn đề.
Khóe miệng Tiêu Tĩnh hiện lên nụ cười đắc chí như đã ăn chắc Phạm chưởng quỹ. – “Hừ, còn mạnh miệng đúng không? Muốn chứng cứ chứ gì, Lê chấp sự, mời ngươi.” – Hắn cao giọng gọi.
‘Nhân chứng sắp lên trình tòa?’ – Phạm Hiên hiếu kỳ muốn biết hắn gọi ai tới.
Con mèo béo cũng không vội nhúng tay vào chuyện này, nó ngồi luôn trên đầu của Đào Hoa Chân Nhân, thần sắc có chút hứng thú nhìn phiên tòa sắp diễn ra.
Chẳng mấy chốc, Lê Minh xuất hiện, đi thẳng đến trước cửa Vạn Năng Thương Hội, cầm trên tay một khối ngọc bội, tập trung tinh thần để cảm ứng.
“Chính là ở chỗ này!” – Lê Minh thét to. – “Dấu hiệu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bi-thuong-nhan/3063908/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.