Mẫn Thiên Hữu cũng thức thời không có ý chọc phá nàng, mà chỉ là dẫn nàng đi đến một nơi tham quan khác…..
“Em không đi nổi nữa”, Vân Hi được Mẫn Thiên Hữu ôm lấy đi hướng về quảngtrường, ngẩng đầu nhìn các bậc thang, mang theo chút làm nũng nhìn MẫnThiên Hữu nói, nàng trong đầu chợt hiện lên một chút trêu đùa, nàng muốn biết người đàn ông cao cao tại thượng kia có thể vì nàng mà trả giá bao nhiêu, ở nơi đông người thế này, có vì sĩ diện mà bỏ qua nàng haykhông.
“Anh cõng em!” Câu Mẫn Thiên Hữu dùng là câu khẳng định,mà không phải câu nghi vấn, vừa nói xong, thân thể cao to của hắn đãmuốn bước lên bâc thang đầu tiên, chậm rãi ngồi xuống, giống như kỵ sĩ,cõng trên lưng công chúa âu yếm của mình.
Vân Hi cười ngọt ngào,khi Mẫn Thiên Hữu lần thứ hai gọi nàng, nàng mới thu hồi suy nghĩ, chậmrãi hướng đến tấm lưng rộng của hắn , đem gò má dán trên vai hắn, haitay cũng không tự chủ ôm lấy cổ hắn.
“Thiên Hữu, anh thật tốt……“, Mẫn Thiên Hữu là người thứ hai ngoài Lăng Đồng Cẩn đối tốt với nàng,hoặc giả ở một phương diện nào đó, ngay cả Lăng Đồng Cẩn còn kém hơn cảhắn, hắn là ánh mặt trời trong sinh mệnh của nàng, đẩy ra tầng mât u ám, sự xuất hiện của hắn đem nàng từ trong lồng giam của u tối cứu ra!
“Vậy em có cái gì để báo đáp không? “, Mẫn Thiên Hữu cõng nàng, còn có thểđịnh thần nhàn nhã vừa đi vừa tán gẫu, thầm đánh giá cân nặng của nàng,trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bi-lao-cong-nguoi-la-ai/2774821/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.