Chương trước
Chương sau
Từ nhà chính điềusang bắc uyển thêm hai người giúp việc, Mẫn Bác Luân không ở nhà tựa hồkhông có gì áp lực, Mẫn Thiên Hữu tuy rằng ở tây uyển nhưng theo thườnglệ sẽ đi Bắc uyển cùng Vân Hi dùng cơm, Mẫn Thiên Hợp chỉ nhìn bọn họrồi thản nhiên cười.

Mẫn Thiên Hữu yên tâm đem Vân Hi giao choMẫn Thiên Hợp, chỉ cần chờ Mẫn Bác Luân từ Pháp trở về sẽ nói rõ vớiông, cho dù là thực xin lỗi anh cả, nhưng hắn cũng chỉ sai lúc này đây,thiếu nợ Mẫn Thiên Hợp, hắn nguyện ý dùng này mọi cách để hoàn lại,nhưng Vân Hi hắn đã muốn định rồi.

“Thân thể khá hơn chút nàokhông? “. Hiện tại trong nhà đã có hai người đều cần chăm sóc, Vân Hingồi ở trong hoa viên còn Mẫn Thiên Hợp được chú Tần đẩy đến ngồi bêncạnh nàng, trong ánh mắt trước sau như một ân cần làm cho nàng không tựchủ được đỏ mặt, gật nhẹ đầu, cầm trong tay quyển sách ngồi trên ghếdựa, nàng không thể đứng lâu nên phần lớn thời gian đều là nằm trêngiường nghỉ ngơi, bác sĩ nói nàng còn tâm sự dồn tích trong lòng, việccó đứa bé này là ngoài ý muốn, nàng đang chậm rãi tiếp nhận nó.

Còn nhớ rõ ngày đó khi nhìn thấy Duyên Phong thì tâm tình vui vẻ phấn khỏi, thì ra thời điểm đó trong bụng nàng đã có một sinh mệnh của chính mình, nhìn đứa nhỏ đáng yêu, nàng cảm giác chính mình rất hạnh phúc.

Mười năm ở Lăng gia, nàng phải trãi qua cuộc sống bất hạnh, khi được gả choMẫn Thiên Hợp nhưng chỉ cần anh ấy cảm tình trong sáng như anh em, chỉcó Mẫn Thiên Hữu gây cho nàng cảm giác tim đập nhanh bối rối, hiện tại,có phải là thời điểm nàng có được hạnh phúc?

Vân Hi ngẩng đầunhìn chú Tần đứng ở phía sau Mẫn Thiên Hợp, từ buổi tối đầu tiên và lysữa kia, có lẽ bọn họ liền đã chuẩn bị mọi thứ, cũng theo một khắc kiabắt đầu, nàng cùng Mẫn Thiên Hữu dây dưa cùng nhau đã mang đến cho nànglễ vật này, nàng thấy thật may mắn.

“Đừng xem quá lâu, phòng bếpđã hầm thuốc bổ xong, một hồi em nhớ uống!” Mẫn Thiên Hợp như là anhtrai dặn dò nàng, giống như cảm giác khi ở gần Lăng Đồng Cẩn, một dạngtình anh em thân thiết, đồng dạng Mẫn Thiên Hữu cũng quan tâm nàng từmọi sinh hoạt hằng ngày, ở trong mắt nàng, Mẫn Thiên Hữu giống như mùahè, gây cho nàng tình yêu nóng bòng hết mình, Mẫn Thiên Hợp lại giốngnhư mùa đông làm cho nàng thấy ấm áp trong trời đông gió rét.

“Vâng “ Vân Hi nhu thuận đáp lời, từ trên gương mặt nàng Mẫn Thiên Hợp đồngthời thấy rõ vẻ xinh đẹp của dĩ vãng ngày càng tăng thêm, nụ cười càngsáng lạn làm cho cả người nàng cũng rạng ngời hạnh phúc.

“Vân Hi, tư liệu cho cuộc họp chuẩn bị xong chưa? Còn mười phút nữa phải họp “.Từ điện thoại Mẫn Thiên Hữu thói quen phân phó, sau mới nhớ chính mìnhđã nhầm rồi.

“Vâng thưa tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong”. Mandycũng không có sửa lại hắn, mà chỉ trả lời, đã nghe thấy Mẫn Thiên Hữumuốn cúp điện thoại, ngón tay chạm đến ly cà phê trên bàn rõ ràng làcùng một loại cà phê nhưng sao không pha được vị quen thuộc như Vân Hilàm.

Trước đây hắn muốn đến nhất là công ty, bởi vì có thể lúcnào cũng nhìn thấy nàng, dù không gặp nàng nhưng biết rằng nàng đangngồi ở nơi đó, trong lòng hắn luôn thực thỏa mãn, mà hiện tại, hắn chờđợi nhất chính là thời gian tan tầm, được ở bên người nàng, cảm giác vềnhà ngay như vậy rất lạ, nhưng mà hắn lại càng ngày càng thích loại cảmgiác này!

“Đúng rồi, nghe nói Lăng thị gần đây tham dự đầu tư xínghiệp nước ngoài, vừa vặn tôi cũng có hứng thú, Niếp Thịnh anh tra xemđối phương là công ty thế nào? Thiên Thừa muốn nhập cổ phần!” Mẫn ThiênHữu thật mạnh vỗ mặt bàn đứng dậy, ở trước mặt Niếp Thịnh cùng Mandy hai mắt hắn càng thêm lạnh lùng, Lăng Trí Xa và Lăng Nhã Nhược trước đâyđối xử với Vân Hi như thế nào, hắn sẽ đòi lại gấp bội.

“Vâng”.Biểu tình quyết đoán, âm ngoan không cần nhân tình mới là một Mẫn ThiênHữu trong lời đồn không gì không thắng được. Chỉ là vẻ mặt này xuất hiện ngày càng ít khi bên cạnh Vân Hi, từ trước đến nay khi họp chỉ có NiếpThịnh và Mandy đi theo phía sau hắn, họ là cánh tay đắc lực cho hắn, cho dù hắn không ở công ty, nếu có người xấu muốn phá hoại cũng không có cơ hội xuống tay.

“Tổng giám đốc đâu? ” Mẫn Thiên Hữu ngồi ở ghếchủ tọa trong phòng họp, nhìn về phía đối diện vị trí trống không, hắnchỉ hỏi tượng trưng mà thôi, đối với hành tung của Mẫn Hiếu Triết hắncũng không quan tâm.

“Dạ, tổng giám đốc tạm thời có việc rangoài, nên để cho tôi tới họp!” Nghe trợ lý nam của Hiếu Triết lêntiếng, Mẫn Thiên Hữu ngay cả mắt cũng chưa nâng lên, trực tiếp phun rahai chữ, trực tiếp, quyết đoán,“Họp! ”.

Mẫn Bác Luân vốn mộttháng mới về nước, bên Pháp tổ chức thế giới học thuật và có chút thayđổi thời gian, không đến một tháng đã xong chương trinhg nên ông chuẩnbị về nước, cả Mẫn Thiên Hợp cùng Mẫn Thiên Hữu cũng không biết ông tasẽ đột nhiên trở về.

“Lão gia, cậu Hiếu Triết đã đến, Mẫn BácLuân chân trước vừa dừng ở Thiên Sơn biệt thự thì thanh âm quản gia đãtruyền đến, vừa mới chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi Mẫn Bác Luân có chút bựcmình xoay người nói,“Nó tới làm cái gì?“

Năm đó sau khi cưới vợcả là cô gái quý tộc Pháp hắn lại cưới thêm một phụ nữ xinh đẹp Hạ VũTừ, một phụ nữ rất dịu dàng mềm mại, Thiên Hợp và Thiên Hữu là vợ cảsinh nhưng bà ấy đều coi như con ruột, nhất là Thiên Hữu, khi hắn tuổicòn nhỏ, hắn không nhớ bộ dạng của mẹ đẻ mà tình cảm sâu nặng với mẹ kếcàng tăng thêm, nhưng Mẫn Bác Luân làm sao cũng không đoán được , Hạ Vũtừ lại thông gian với em trai ông ấy là Mẫn Bác Đào, khi đó ông ấy vàMẫn Bác Đào bởi vì quyền sở hữu công ty mà tranh cãi sóng to gió lớn,ông liên tiếp phát hiện Mẫn Bác Đào cùng Hạ Vũ Từ lén lúc hẹn hò, cuốicùng Mẫn Bác Đào dùng công ty trao đổi Hạ Vũ Từ, ông không có do dự liền đồng ý, khi đã có công ty trong tay ông vẫn đối với Hạ Vũ Từ nhớ mãikhông quên, làm nên về sau một tấn bi kịch.

Ông không bao giờ ngờ rằng người phụ nữ ông một lòng yêu thương lại nguyện chết cùng Mẫn BácĐào chứ không nguyện ý ở lại bên người ông!

Là bọn họ phản bội ông trước, ông đã cho Hạ Vũ Từ cơ hội, con đường này là do bà ấy không chọn đi.

Sau khi Mẫn Bác Đào cùng Hạ Vũ Từ qua đời, ông đã đem Mẫn Hiếu Triết vềbên mình, khi hắn mười chín tuổi thì đưa sang Mỹ du học, hiện tại nhìnthấy gương mặt càng lớn càng giống Mẫn Bác Đào, trong lòng ông oán niệmlại càng sâu, đàn bà của ông đã yêu người khác, chính mắt hắn chứng kiến cha mẹ hắn chết như thế nào, Mẫn Bác Luân biết rõ dưỡng hổ sẽ gây hoạn, nhưng ông không ngại, tra tấn Mẫn Hiếu Triết ông mới cảm thấy hận ý đối với Mẫn Bác Đào giảm đi một chút!

“Cho nó vào! “, Mẫn Bác Luâncởi ra áo khoát trên người vứt về phía quản gia, Mẫn Hiếu Triết đã muốnbước đến, từ lần gặp mặt khi Mẫn Hiếu Triết về nước, ông tựa hồ đềukhông có gặp qua hắn.

“Tìm ta có việc gì? “, Mẫn Bác Luân nhậnlấy ly trà quản gia đưa qua, mùi Long Tỉnh trà thơm ngát, nhấp một ngụmnhỏ, vẻ mặt nghiêm túc không nhìn đến sự tồn tại của Mẫn Hiếu Triết, nólà minh chứng của sự phản bội của Hạ Vũ Từ, ông không có biện pháp không hận bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.