Nhiều nhất thì vẫn là nịnh bợ ta.
Mặc kệ là loại nào, ta cũng không hề nhìn thấy được sự chân thành, dù chỉ là một chút.
Huynh muội Thẩm gia, rõ ràng hai người họ sống nghèo rớt mùng tơi như thế, lại…
Ta cầm quả dại trở về phòng khách, âm thầm nhắc nhở bản thân.
Không thể mềm lòng.
Biển khô cuối cùng sẽ thấy đáy, người c.h.ế.t không biết được lòng dạ con người.
Suốt ba trăm năm bị giam cầm ở Tống gia, chẳng lẽ thời gian bấy nhiêu đó còn chưa đủ để ta nhìn thấu lòng người ấm lạnh, dễ thay đổi hay sao?
25
Tống mẫu và ta hẹn gặp nhau lúc hoàng hôn.
Ăn cơm xong, ta giả vờ mệt và muốn ngủ.
Trong vẻ mặt lo lắng của huynh muội Thẩm gia, ta trở về phòng rồi khóa cửa lại.
“Ai cũng không được vào, lúc ta ngủ ta ghét nhất là có người tới làm phiền ta!”
Sau khi nói một câu tàn nhẫn xong, ta vội vàng trèo cửa sổ đi tới cửa làng.
Ta tới hơi muộn hơn thời gian đã hẹn, ước chừng khoảng nửa canh giờ.
Nhưng Tống mẫu lại không hề nổi giận, mà bà còn trưng ra vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ.
Bà tiến lên một bước rồi gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của ta, giống như sợ ta chạy trốn.
“Tiên Nhi, đi, đại nương mang ngươi đi mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bao-ve/3653320/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.