Tác giả: Thu Hội
Editor: Lữ Khách Hoa Dạ
Chiều tối, gió bỗng nhiên nổi lên, thổi bay những cành lá trong sân bệnh viện.
Một chiếc xe buýt kiểu cũ dừng ở lối vào bệnh viện gần một tiếng đồng hồ, người đi đường qua lại phảng phất như hoàn toàn không thấy, nhìn cũng không thèm nhìn.
Trên xe ngồi đầy người, nam nữ già trẻ đều có, thậm chí còn có một bà bầu ngồi ở hàng ghế sau, cô vô thức che bụng, trầm ngâm như bao người khác, hô hấp chậm chạp vững vàng.
Tài xế khởi động xe sau khi hút xong một điếu thuốc, phóng xe dọc theo con đường dày đặc sương mù chạy về phía trước, đèn pha không quá sáng đã bị sương mù dày đặc nuốt chửng, xe buýt giống như một tòa thành ăn thịt người, chở hành khách dần dần không còn bóng dáng.
Mạnh Nhiên bị đánh thức bởi một tiếng gầm giận dữ.
Ý thức chậm rãi trở lại khiến hắn hoàn toàn không nghe thấy người đàn ông đang mắng cái gì, nhưng bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa thốt lên: "Fuck!"
Cậu trừng mắt sửng sốt trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, nhìn trái nhìn phải, phát hiện chính mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt, trên người vẫn còn mặc một bộ quần áo bệnh nhân.
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, bên trong xe chỉ có một ngọn đèn rất mờ treo trên đầu người lái xe, rung chuyển khi xe chạy về phía trước.
Lần này trạm kiểm soát bắt đầu ở trên xe buýt?
Mạnh Nhiên cau mày.
Cậu đang ngồi ở ghế đôi, bên cạnh cửa sổ, cô gái ngồi cạnh không ngừng run rẩy như đang bật chế độ rung, hai tay nắm chặt lên đùi, trên mặt đầy nước mắt: "Tôi sắp chết rồi... nơi này đều có quỷ., tất cả đều là quỷ... "
Mạnh Nhiên liếc cô một cái, nhìn phản ứng của cô như vậy, cậu có thể xác định đây là người mới lần đầu tiên vượt ải.
Lần đầu tiên vượt ải có rất nhiều người suy sụp tinh thần, không còn gì để nói, họ thực sự rất khó chấp nhận được việc đột nhiên bị kéo vào một thế giới kỳ quái.
Hiện tại cái gì cũng chưa có phát sinh, mà cô liền run rẩy thành như vậy, đợi lát nữa có phát sinh chút chuyện gì đó, Mạnh Nhiên sợ cô thét chói tai một tiếng trực tiếp không còn sống luôn.
Không có việc gì đâu.
Bình tĩnh một chút đi.
Thực sự cậu không thể tự nhiên nói, chúc cô một năm mới hạnh phúc?
Mạnh Nhiên do dự hồi lâu nhưng không tìm được lời an ủi, thở dài, lục khắp túi quần chỉ thấy một tờ giấy, liền đưa qua, cô gái sửng sốt một lát nhận lấy, đầu ngón tay cô đều run rẩy: "... Cám ơn."
"Ngươi rốt cuộc muốn đưa chúng tôi đi đâu! Dừng xe lại!" Người đàn ông đánh thức Mạnh Nhiên vừa rồi lại hét lên, "Lão tử bảo ngươi dừng xe lại!"
"Đừng la lên nữa! Hắn sẽ không trả lời chúng ta!" Một thiếu niên cơ hồ là rụt ở trên ghế, lẩm bẩm nói, "Đụng quỷ, chúng ta đều đụng quỷ, đều muốn chết.."
Người đàn ông rủa một tiếng, hiển nhiên không tin cái gì quỷ quái, hắn đứng lên chống ghế bước nhanh đến bên tài xế, chưa kịp chửi thề thì bất ngờ bị người ta ấn nút tắt tiếng chặn lại.
Tài xế căn bản không giống người sống, sắc mặt ông ta trắng bệch, tròng mắt đen trắng rõ ràng gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước, môi khô nứt ra khe hở thật lớn, thịt nứt đến môi dưới không thể rơi xuống mà còn treo lại ở đó, thậm chí có thể nhìn thấy nướu răng của ông ta, bàn tay gầy gò như củi cầm vô lăng, không để ý tới bất luận kẻ nào.
Dường như phát hiện người đàn ông đang choáng váng, tài xế chậm rãi quay đầu lại, nhếch khóe miệng cười hả hê nhìn người đàn ông, hai hàm răng đụng vào nhau phát ra tiếng khiến cho người ta rùng mình, người đàn ông đột nhiên hoàn hồn, lùi lại vài bước rồi chỉ vào người lái xe mà hét lên: "Có quỷ! Có quỷ!"
"Chào mừng mọi người đã lên xe buýt số 88059."
Đài phát thanh trong xe lúc này đột ngột vang lên, "Trạm cuối lần này là [Biên giới Luân Hồi], sau khi đến trạm cuối cùng, tất cả hành khách sẽ tham gia vào cửa ải thí luyện Luân Hồi lần này. "
"Hành khách thông quan thí luyện có thể có được một lần tái sinh."
"Trên đường đi nếu hành khách muốn xuống xe, vui lòng nhấn nút màu đỏ bên cạnh cửa sổ. "
"Người ấn nút mặc định là từ bỏ tư cách thí luyện lần này, xin hãy cân nhắc cẩn thận."
"Chúc ngài có một hành trình vui vẻ."
Sau khi phát sóng xong có hai ba giây, toàn bộ toa xe không có một chút âm thanh nào, nỗi sợ hãi mờ mịt bao phủ bọn họ, chờ sau khi phục hồi tinh thần, mọi người trên xe đều nổi điên*.
*炸开/tạc khai/: nổ tung (cái này mình không biết nên làm như nào nữa)
Điện thoại di động không có tín hiệu nên cũng không thể gửi ra bất kỳ tin nhắn cầu cứu nào, bên ngoài xe tối đen không thể biết được đang ở nơi nào, nếu có lá gan không tin tà thì phải đánh cướp vô lăng của tài xế, hùng hổ đi qua nhưng liên tục bò trở về.
Một lúc sau, rốt cuộc có người đưa ra câu hỏi về đài phát thanh vừa rồi: "... Cái gì gọi là tái sinh? Chúng ta vẫn còn sống, tại sao phải tái sinh?"
"Chẳng lẽ chúng ta đã chết?"
"Biên giới của luân hồi là gì?" Chết tiệt, chẳng lẽ nó thực sự không phải trò đùa? "
[/chỉnh cổ/ nghĩa là gì vậy mọi người:(((]
Lông mày của Mạnh Nhiên căng lên khi nghe thấy từ trò đùa, cậu xoay người, nương theo chút ánh sáng mà đánh giá những người trong xe, hai mươi mấy người nhưng không có ai được bình tĩnh, thoạt nhìn lần này ngoại trừ cậu ra đều là người mới.
Thật rắc rối.
Người mới còn không cách nào thoát khỏi ý thức chung về cuộc sống của người bình thường, trước kia trong cửa ải có hai ba tân thủ là Mạnh Nhiên liền cảm thấy phiền toái, lần này cư nhiên có hơn hai mươi người mới tới, chỉ có một mình cậu có kinh nghiệm.
Quả thực là phiền mẹ nó thực muốn mở cửa để về nhà.
Mạnh Nhiên có chút phiền não tựa vào ghế ngồi, hít sâu vài hơi rồi nhắm mắt lại. Hắn có chút đau đầu, không biết là bị đám người trong xe ầm ĩ hay là bị một lần an bài hơn hai mươi đồng đội mới mà nổi giận, dù sao cảnh tượng trong đầu rất hỗn loạn.
Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên nổ tung một tiếng phanh chói tai, Mạnh Nhiên mở mắt nghiêng đầu, người đàn ông lớn tiếng phía sau kia cư nhiên ấn nút màu đỏ.
Trong xe buýt im lặng lạ thường, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người đàn ông, cánh cửa mở ra, người đàn ông hốt hoảng nói với người phụ nữ bên cạnh: "Chúng ta... Chúng ta phải ra khỏi xe! Không thể để ở lại với ông ta, Chúa ơi, ai biết ông ta sẽ đưa chúng ta đi đâu?! "
"Nhưng mà..." Người phụ nữ có chút bất an kéo tay áo anh ta.
Nhưng mà ai biết đây là đâu? Người lái xe không còn là người, nếu có thêm những thứ không phải là người thì nên làm sao?
Người đàn ông hiển nhiên là nhất thời xúc động ấn nút, hiện tại muốn rút về đã không còn kịp nữa rồi, cửa xe đã mở ra, bên ngoài yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng của lũ kiến khi chúng nấc lên, không có bất kỳ ánh sáng nào mở rộng ra ngoài xe, quá tối, ngay cả ngoài cửa xe có đường hay không cũng không biết.
Nam nhân hiển nhiên là nhất thời xúc động ấn xuống cái nút, hiện tại tưởng rút về đã không còn kịp rồi, cửa xe đã mở ra, bên ngoài an tĩnh đến con kiến đánh cái cách nhi đều có thể nghe thấy hồi âm, không có bất luận cái gì ánh sáng kéo dài đến ngoài xe, quá tối, liền cửa xe ngoại có hay không lộ cũng không biết.
Lúc này đài phát thanh vang lên: "Hành khách vừa nhấn nút để xuống xe xin vui lòng xuống xe càng sớm càng tốt."
Người đàn ông ngẩn ra, mất tự nhiên mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Hành khách vừa nhấn nút để xuống xe xin vui lòng xuống xe càng sớm càng tốt."
"Hành khách vừa nhấn nút để xuống xe xin vui lòng xuống xe càng sớm càng tốt."
Am thanh của đài phát thanh bỗng nhiên nóng nảy, không còn là giọng phát thanh không có chút cảm xúc nào: "Xuống xe! "
"Tôi, tôi không thể xuống xe được! " Người đàn ông bị dọa sợ, trở tay ôm lấy lưng ghế ngồi của mình, cả người đều sợ hãi, "Tôi không muốn xuống xe!"
"Ta, ta không được!" Nam nhân bị dọa tới rồi, trở tay ôm lấy chính mình ghế dựa lưng ghế, cả người đều túng thành một đoàn, "Không dưới!"
Không có âm thanh ở đầu đài phát thanh.
Mạnh Nhiên nhíu mày, còn chưa có phản ứng gì nhiều, trên nóc xe bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ của thứ gì đó bò sát.
Ánh đèn quá mờ, căn bản không thể thấy rõ phía trên là thứ gì, thứ kia rậm rạp trải đầy nóc xe, không ngừng kéo dài về phía trước, cuối cùng bên cạnh ngọn đèn bị xoắn ra một sợi dây thừng thô, một khuôn mặt trắng bệch từ trong lộ ra.
Tất cả mọi người trên xe đều ngây ngẩn cả người, hai giây sau cô gái bên cạnh Mạnh Nhiên bộc phát ra tiếng thét chói tai, cả xe lâm vào trong tình trạng hoảng loạn, Mạnh Nhiên an ổn ngồi tại chỗ, thấy người đàn ông kia buông lưng ghế ra, cơ hồ là nhảy dựng lên vọt xuống xe.
Anh ta thật sự bước ra ngoài, vững vàng mà giẫm lên mặt đất chạy về phía trước một đoạn đường lớn, thấy không xảy ra chuyện gì, người trên xe thấy thế lập tức muốn xuống xe theo —— chợt khuôn mặt kia chậm rãi tới gần bọn họ.
Mạnh Nhiên theo bản năng nắm chặt cánh tay cô gái bên cạnh: "Chờ một chút, đừng xuống..."
Cô gái cực kỳ điên cuồng giãy dụa, muốn hất tay Mạnh Nhiên ra: "Làm gì! Cậug làm gì vậy? Thả tôi ra, mau chạy đi! "
Khí lực của cô gái so với tưởng tượng của anh lớn hơn nhiều, tay bị hất văng lên lưng ghế, người xung quanh như điên cuồng xông xuống, Mạnh Nhiên nắm lấy khoảng không, chỉ có thể hét một tiếng, "Đừng xuống! "
Tiếng hét này của cậu liên tiếp bị bao phủ trong tiếng thét chói tai, ngoại trừ cô gái cùng một số người gần đó theo bản năng dừng lại, những người khác vẫn như cũ xông về phía cửa sau.
"Khoan đã!" Thiếu niên ngồi ở ghế trước đột nhiên phản ứng lại cái gì đó, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt kia, gắt gao bắt lấy người chung quanh, "Đừng xuống xe! Mọi người nhìn ra ngoài kìa! "
Một tiếng hét này của thiếu niên hiển nhiên có tác dụng, ít nhất giọng nói lớn, chấn nhiếp càng nhiều người để cho bọn họ theo bản năng dừng lại một lát,đến lúc mọi người phản ứng lại, khuôn mặt đó cũng không có tiếp tục tới gần, cũng không có ý định muốn hại bọn họ, nó đứng xa xa dừng lại ở bên cạnh chỗ ngồi thứ ba, đôi mắt hé mở u ám nhìn qua.
Có năm hoặc sáu người bước ra khỏi xe, chạy trốn không có mục đích trong bóng tối. Xung quanh rõ ràng là một mảnh tối tăm, người trên xe lại có thể rõ ràng bắt được bóng dáng của bọn họ, bên ngoài tựa hồ sáng hơn một chút, một người phụ nữ hét lên một tiếng chói tai, run rẩy chỉ về phía sau những người đó —— phía sau bọn họ có vô số bóng đen đang điên cuồng truy đuổi.
Bóng đen cao gầy dường như không biết mệt mỏi đuổi theo bọn họ, đôi chân như xương bước càng lúc càng nhanh, một tay túm lấy tóc người đàn ông đang chạy phía sau, tay kia siết chặt cổ anh ta, dễ dàng đem người đàn ông giơ cao lên hung hăng đập xuống phía dưới, thanh âm xương cốt vỡ vụn rõ ràng truyền tới, nửa đầu nam nhân đều bị đập nát, thân thể thế nhưng còn đang làm ra động tác chạy trốn.
Bóng đen nhấc anh ta lên bắt đầu cắn từ phần đầu bị đập nát, rõ ràng cách một đoạn rất xa, nhưng mùi máu tươi kia thật sự tràn vào trong xe, thanh âm xương cốt bị nhai nát kèm theo một cỗ khí lạnh bay vào.
Người trên xe phảng phất đều mất đi thanh âm của mình, thậm chí không thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể nhìn những người đó lần lượt bị bắt được, bị đập nát, bị gặm nhấm hầu như không còn.
Người đàn ông chạy phía trước nhận thấy không đúng trong nháy mắt liền tìm cách chạy về phía trước, bóng đen kia thật sự không chạy qua anh ta, một chân anh ta bước lên xe, trên mặt treo lên nụ cười hưng phấn, bất quá nửa giây sau, trên mắt cá chân của anh ta khoác lên một bàn tay đen kịt, cả người bị kéo ra ngoài, nụ cười trên mặt thậm chí không kịp đổi thành hoảng sợ, cửa xe ầm ầm đóng lại.
Những người trên xe cuối cùng đã hoàn hồn lại trong tiếng nổ này.
Người đàn ông bị kéo ra trước cửa xe, ai oán sợ hãi lại trông giống như mong đợi cái gì đó nhìn vào trong xe, há to miệng kêu cứu nhưng không có âm thanh truyền vào, Mạnh Nhiên đọc hiểu khẩu hình của hắn.
Không muốn.
Cứu tôi.
"Hành khách muốn xuống xe," khuôn mặt treo trên nóc xe lúc này mở miệng, "Xin vui lòng nhấn nút màu đỏ bên cạnh cửa sổ."
Không ai dám nhúc nhích nữa.
Sau khi cửa xe đóng lại, không khí bị tắc nghẽn, một mùi nước tiểu phiêu tán, nhưng không ai quan tâm người khác không tự chủ được nữa, thẳng đến khi xe bắt chạy, bọn họ mới đoạt lại quyền khống chế cơ thể, chậm rãi dịch chuyển về vị trí của mình.
Cô gái bên cạnh Mạnh Nhiên cũng ngồi trở về, nước mắt chảy không ngừng, nhưng Mạnh Nhiên không còn giấy cho cô nữa.
Lại qua một thời gian dài, cô gái rốt cuộc phục hồi tinh thần: "Vừa rồi, vừa rồi, cám ơn..."
Chỗ ngồi của bọn họ dựa vào phía sau, nếu như không phải Mạnh Nhiên nắm lấy cô một cái, cô có thể đã vọt tới bên cạnh cửa, bị đẩy xuống xe hoặc là tự mình xông xuống xe đều có khả năng.
Mạnh Nhiên gật đầu mà không trả lời thêm.
"...... Anh là... Làm sao anh biết là không thể xuống xe? "Cô gái không nhịn được chà xát ngón tay.
"Khuôn mặt đó nói muốn cho chúng ta một cơ hội tái sinh, nhưng đã đến được đích rồi thì thử thách kiểu gì." Thiếu niên ngồi trước xoay người lại, tầm mắt của cậu ta quét qua quét lại trên người Mạnh Nhiên vài lần, thẳng đến khi Mạnh Nhiên không kiên nhẫn nhìn lại, cậu ta mới thu hồi ánh mắt, nói tiếp, "Xuống xe chẳng khác nào... Từ bỏ cơ hội này, nếu thật sự chết, chúng ta chỉ có chết ngay sau khi từ bỏ cơ hội."
Hắn có chút không xác định, sau khi nói xong lại nhìn Mạnh Nhiên: "... Phải không? "
Mạnh Nhiên không nói đúng hay không, cô gái run rẩy, thấp giọng hỏi: "Luân Hồi... Chính xác thì nó là gì? "
Không có ai trả lời cô.
Ngay cả Mạnh Nhiên vượt qua cửa ải cũng không thể nói luân hồi đến tột cùng là cái gì, trong xe chỉ có thể lần nữa lâm vào trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Không biết qua bao lâu, phía trước rốt cục có ánh sáng tiến vào, ngọn đèn yếu ớt kia phảng phất như không có tắt vào lúc này, khuôn mặt kia mở miệng nói: "Nhà ga cuối cùng đã đến, mời các vị hành khách kiểm tra hành lý của mình, từ cửa sau xuống xe. "
Mạnh Nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe, lắc đầu đứng dậy, cô gái vội vàng kéo hắn:" Cẩn thận... "
"Xuống xe đi," Mạnh Nhiên chỉ xuống tấm biển bên ngoài, "Đến trạm rồi. "
Người trên xe không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có Mạnh Nhiên dứt khoát xuống xe, gió mạnh thổi qua, Mạnh Nhiên bị thổi đến sửng sốt, lập tức nhận ra được nơi này là một cánh đồng tuyết, lúc ở trên xe chỉ nhìn thấy sương mù, lúc này có người bước xuống sương mù mới từ từ tản ra, tuyết rơi vào người càng lúc càng nhiều, Mạnh Nhiên xoay người lại, dứt khoát lên xe.
Khuôn mặt kia trừng về phía Mạnh Nhiên, Mạnh Nhiên xoa xoa cánh tay, bị gió thổi đến cả người cứng đờ: "... Tôi đi chậm lại. "
Những người khác thấy cậu xuống xe cũng không có bị thứ gì kéo đi, hơn nữa khuôn mặt kia không ngừng thúc giục, cuối cùng họ cũng mạnh dạn bước xuống xe, bọn họ ăn mặc dày hơn Mạnh Nhiên nhiều, Mạnh Nhiên suy nghĩ một chút, trong xe không có phân biệt ấm và lạnh, mà thế giới thực dường như đang là mùa đông.
Trước cánh đồng tuyết có một căn biệt thự, trừ cái này ra xung quanh cũng không có bất kỳ kiến trúc nào khác, mọi người xuống xe thương lượng, chỉ có thể chậm rãi đi về phía biệt thự.
Cuối cùng có ba người xuống xe, ngoại trừ Mạnh Nhiên, một người là cô gái ngồi bên cạnh cậu, người còn lại là thiếu niên ngồi ghế trước, người đã dừng lại những người kia cùng mình và phản ứng của cậu ta khá nhanh.
Thiếu niên sau khi xuống xe liền theo sát Mạnh Nhiên, thấp giọng nói: "Không phải lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này chứ? "
Mạnh Nhiên quay đầu nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
"...... Cảm giác cậu rất quen thuộc với loại chuyện này, " Thiếu niên nhíu nhíu mày, "Nói như thế nào đây, cảm giác lá gan của cậu đặc biệt lớn? "
"Khi tôi ở trong bụng mẹ, lá gan của tôi đặc biệt lớn." Mạnh Nhiên nói.
"A." Thiếu niên sửng sốt một chút, lại xoa xoa tay, cô gái bên cạnh thoạt nhìn cũng có chút khẩn trương.
Bọn họ tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng Mạnh Nhiên không có thời gian chờ, cậu hiện tại chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân, đã sắp bị gió lạnh thổi chết rồi.
Nói ra có nhiều ý tứ, xông quan ở Luân Hồi Thế Giới không phải bị cửa ải hại chết, mà là do mẹ cậu làm.
"Tôi căn bản không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì." Thiếu niên dừng một chút, nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người Mạnh Nhiên, hắn có chút lo lắng nhìn Mạnh Nhiên, "Cậu có thể cùng tôi tổ đội gì đó được không? Ừ, thì có thể chiếu cố lẫn nhau một chút. "
Nói xong lại kéo cô gái bên cạnh: "Còn có cô ấy. "
Mạnh Nhiên nhanh chóng mặc áo khoác vào, nheo mắt nhìn thiếu niên. Không biết vì cái gì, người trước mắt này cho cậu một cảm giác quen thuộc.
Chiều cao, kiểu tóc và thậm chí cả tư thế đứng ở đây đều quen thuộc.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt thiếu niên trong chốc lát, xác định mình chưa từng gặp qua người này: "Cậu tên là gì? "
Thiếu niên không nói gì. Cách đó không xa có mấy người đang giới thiệu bản thân, có thể nghĩ mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, lúc này nên tỏ thái độ thân thiện, trở nên thân thiết với nhau.
Người phụ nữ bên kia nói: "Tôi tên là Điền Cách, năm nay ba mươi hai tuổi, các người thì sao..."
Lại một giọng nói khác vang lên: "Tôi tên là Kim Nhân..."
"Tôi là Lâm Sầm, " Cô gái ở một bên nhịn không được mở miệng trước, "Cái kia, tôi sẽ cố gắng không kéo chân anh. "
Mạnh Nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên ý cười rất nhạt, tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống trên người thiếu niên: "Cậu tên là gì? "
"Tôi là Cảnh Ức Minh, " Cậu ta nhìn xuống Mạnh Nhiên, đáy mắt mang theo một chút mờ mịt, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy? "
Cảnh Ức Minh.
Mạnh Nhiên thầm đọc lại một lần, sau đó cụp mắt xuống lắc đầu: "Không có gì đâu, cậu... quên đi."
Ít nhất phản ứng của Cảnh Ức Minh trên xe cũng rất nhanh, sẽ không chậm chân cậu, nghĩ vậy liền vươn tay, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi tên là Mạnh Nhiên, có thể tổ đội nhưng tôi không có biện pháp cam đoan hai người nhất định có thể sống sót. "
Cảnh Ức Minh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm chặt với cậu: "Chúng ta sẽ... nỗ lực, mặc dù tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. "
Mạnh Nhiên định đợi đến khi vào phòng rồi mới nói chuyện cụ thể, cậu không có thói quen đứng trong băng tuyết cùng người ta trò chuyện nửa tiếng đồng hồ.
Tuyết rơi rất dày, cơ hồ phải bước từng bước một, Cảnh Ức Minh có lẽ muốn nhanh chóng làm quen với Mạnh Nhiên, một mực nói chuyện suốt, Mạnh Nhiên thỉnh thoảng đáp lại cậu ta, thái độ không tính là quá tốt.
"Cái này là... Vượt ải, thử nghiệm cấp độ, phải không? Cậu đã bao giờ trải qua một cấp độ như vậy? "Cảnh Ức Minh kéo Lâm Sầm thiếu chút nữa ngã xuống, ngoài miệng vẫn nói chuyện với Mạnh Nhiên như trước, "Có tuyết rơi dày rồi xe buýt bị ma ám gì đó. "
"Không có." Mạnh Nhiên nói.
"Vậy cậu cũng giống như chúng tôi." Cảnh Ức Minh cười cười, "Chưa từng trải qua, chẳng khác nào cậu cũng là người mới. "
Mạnh Nhiên nhớ tới mình còn có một lý do khác khiến cậu chán ghét người mới đó là bởi vì bọn họ phần lớn mù quáng lạc quan, đùa giỡn không đúng lúc và không hề vui.
Thể chất của người với người cũng không thể quơ đũa cá nắm.
Ta và cha ngươi đều bưng bát ăn cơm, ngươi xem ta giống cha ngươi không?
Cậu im lặng một lúc rồi bật cười: "Haha."
- ------
Đôi lời của editor: Bộ này hai bạn trẻ chịu khổ nhiều lắm cơ:(((