Chương trước
Chương sau
Trong Tử Nguyệt Điện, Bích Ba nhìn thấy Cổ Tấn không nói một lời, thấp thỏm bất an hỏi một câu.

"A Tấn, một mạng đổi một mạng, vì cứu A Âm, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?"

"Nàng vốn dĩ có thể sống mười năm. Ở Quỷ giới vì thay ta lấy về hồn phách Phượng Ẩn, nàng nguyện ý mất một nửa thọ nguyên. Bích Ba, A Âm chỉ còn thời gian không đến 1 năm." Cổ Tấn ngẩng đầu, "Có phải chỉ cần gom đủ Côn Luân Tuyết Liên, Dao Trì Thần Lộ, nội đan của phi thú, ta tế ra trăm năm tiên lực, là có thể luyện thành Hóa Thần Đan?"

Ánh sáng trong mắt của Cổ Tấn làm Bích Ba không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, hơn ai hết hắn hiểu tính tình của Cổ Tấn. Năm đó Phượng Nhiễm cùng Thiên Khải không muốn hắn gánh vác trách nhiệm của Hỗn Độn Thần Chủ, mới nuôi dạy hắn thành bản tính vô lo vô nghĩ không cầu mong điều gì, nhưng hôm nay hắn đối với một con Thủy Ngưng thú lại vô cùng cố chấp, thậm chí không tiếc vì nàng mất đi trăm năm tu vi.

Ây dà, thật không hổ danh là nhi tử của Bạch Quyết Chân Thần, chấp niệm đối với người trong lòng không thua kém phụ thần hắn.

"Đúng vậy, chỉ cần gom đủ ba thứ đó, liền có thể luyện ra Hóa Thần Đan giúp A Âm hóa thành Thủy Ngưng Thần thú." Bích Ba nói.

"Được, ta đã hiểu."

Cổ Tấn nghe được lời khẳng định của Bích Ba, không chút chậm trễ bay khỏi Tử Nguyệt Sơn hướng Côn Luân Sơn mà đi.

Trong Tử Nguyệt Điện, Bích Ba nhìn Cổ Tấn bay đi, rõ ràng có chút hoảng sợ.

"Ngươi mang cách luyện Hóa Thần Đan nói cho hắn, không sợ hắn thật sự đi giết một con phi thú để cứu A Âm? Ngươi cũng đừng quên hắn là Thần tuân, cơ thể có hỗn độn chi lực, nếu tự ý giết người, sau này tấn vị Thượng Thần lôi kiếp giáng xuống, sợ là sẽ lấy mạng hắn."

"Không đâu." Bích Ba trầm giọng nói: "A Khải tuyệt đối không dùng một sinh mạng vô tội đi đổi sự sống cho A Âm, hắn không thể hạ thủ được, nhất định sẽ từ bỏ luyện Hóa Thần Đan."

Tam Hỏa sờ sờ cằm, thấy Bích Ba có chút thất thần, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đang nghĩ gì? Không phải là còn có chuyện gì ngươi chưa nói cho tiểu Thần quân?"

Bích Ba giật mình, ánh mắt trốn tránh, "Không có, ta đã nói cho hắn biết tất cả."

Tam Hỏa đã bên cạnh Bích Ba một trăm năm, khi cái đuôi hắn hơi dựng lên là biết tên tiểu tử này có vấn đề, Tam Hỏa bước lên phía trước nhìn thẳng đôi mắt thiếu niên, "Thật sự không có gì? Bích Ba, ngươi đừng lừa dối Nguyên Khải, ta thấy hắn đối với Thủy Ngưng thú tình cảm quá sâu, cho dù hai người có tình cảm sâu nặng nhưng ngươi có chuyện giấu diếm hắn, làm hại tính mạng của Thủy Ngưng thú, ta sợ hắn sẽ không tha thứ ngươi."

"Đã nói không có, Yêu Long xấu xí ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì." Bích Ba đứng dậy, giọng nói tức giận. Nó chạy ra khỏi Tử Nguyệt Điện cũng không quay đầu nhìn lại.

Tam Hỏa nhìn bóng lưng của Bích Ba như suy tư gì đó, trong lòng lo lắng bất an.

Tiểu tử này rất cứng đầu, A Âm là người duy nhất có huyết mạch với hắn, hắn không có khả năng không quan tâm tính mạng của A Âm nhưng...... Chỉ sợ trong lòng của hắn A Âm cũng không quan trọng bằng Nguyên Khải.

Nửa ngày sau, Cổ Tấn đến Côn Luân Sơn, cũng may tại Bách Điểu Đảo hắn cùng Liêm Khê có giao tình lại hợp ý nhau. Liêm Khê thấy hắn nóng lòng dùng Tuyết Liên của Côn Luân cứu người, Cổ Tấn lời thứ hai còn chưa nói Liêm Khê đã lấy ra ba đóa Tuyết Liên vạn năm tặng hắn.

Cổ Tấn vội vàng từ biệt Liêm Khê, đi đến Thiên Cung.

Cũng thật kỳ lạ, Cổ Tấn là nhi tử của Thượng Cổ cùng Bạch Quyết, năm đó ở trong Thanh Trì Cung lớn lên, sau ở Đại Trạch Sơn bái sư, hơn 200 năm qua hắn Tiên Yêu Quỷ giới đều đã đi qua, lại duy nhất chưa từng đặt chân đến Thiên Cung.

Ngoài Nam Thiên Môn, tiên tướng nhìn xa xa thấy Cổ Tấn ngự kiếm đi tới liền ngăn cản,

"Người tới là ai?"

"Đại Trạch Sơn Cổ Tấn, có chuyện quan trọng cầu kiến Lan Phong Thượng quân." Một lệnh bài của Đại Trạch Sơn trong tay Cổ Tấn bay ra, dừng ở trong tay tiên tướng..

Tiên tướng dù chưa gặp qua Cổ Tấn, nhưng đã nghe danh một trong ba đại trưởng lão của Đại Trạch Sơn, thấy người tới phong thái lỗi lạc, vẻ mặt nghiêm nghị, vội vàng nhận lệnh bài đi bẩm báo.

Chưa được nửa khắc, tiên tướng vội vàng đi đến.

"Tiên quân mời theo ta, Thượng quân đang ở Lăng Vũ Điện chờ ngài."

Lăng Vũ Viện không phải chính điện ở Thiên Cung, đủ thấy Lan Phong không lấy thân phận người chấp quản Thiên Cung để gặp Cổ Tấn mà là xem như bằng hữu để đối đãi.

Trong Lăng Vũ Điện, thấy Cổ Tấn đi vào, Lan Phong đích thân chào hỏi.

"Tại Bách Điểu Đảo từ biệt đã nhiều ngày, ta còn nghĩ phải đợi trùng dương đại hôn mới có thể gặp lại Tiên quân, Cổ Tấn Tiên quân hôm nay đến Thiên Cung là vì chuyện Ma tộc xuất hiện? Chẳng lẽ Đại Trạch Sơn lại có Ma tộc hiện thế?"

Đại Trạch Sơn xuất hiện Ma tộc thắp sáng Cửu Tinh Đăng, việc này đã truyền khắp Tam giới. Tiên yêu hai tộc các phái đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến, khắp nơi khởi động trận pháp bảo vệ núi, triệu hồi đệ tử trấn thủ sơn môn.

Cổ Tấn sửng sốt, lắc đầu, "Ngày ấy Ma tộc sau khi biến mất thì không có xuất hiện trở lại, hiện tại sơn môn có hai vị sư huynh bảo vệ, chắc là sẽ không sao. Cổ Tấn hôm nay đến, là có chuyện khác muốn nhờ Thượng quân."

"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Đại Trạch Sơn đang ở thời điểm nguy nan nhưng Cổ Tấn vì chuyện khác mà đi ra khỏi sơn môn, Lan Phong cảm thấy thật kì lạ.

"Thượng Quân, ta cần Dao Trì Thần Lộ để luyện đan nhưng Dao Trì Thần Mộc vạn năm mới nở hoa một lần, còn hơn trăm năm mới đến lúc hoa nở, không biết Thượng quân có cất giữ hay không, có thể tặng ta một lọ để luyện đan cứu người không?"

Dao Trì Thần Lộ là bảo vật của Thiên Cung, chỉ cần còn một hơi thở uống Thần Lộ đều có thể chuyển từ chết thành sống. Năm đó Mộ Quang tại vị, vì Vu Hoán cùng con cái mà chuẩn bị cho mỗi người một lọ, mấy vạn năm qua đi, truyền tới tới tay Phượng Nhiễm cũng chỉ còn lại một lọ. Khi Lan Phong thay nàng chấp quản Thiên Cung, nàng đem bình Thần Lộ cuối cùng tặng cho hắn. Thật trùng hợp, hiện giờ Lan Phong trong tay đang có một lọ.

Nhưng đây là Thần Lộ cứu mạng, hắn cũng chỉ có duy nhất một lọ. Muốn có thêm Thần Lộ phải đợi Dao Trì Thần Mộc nở hoa, ít nhất cũng là trăm năm sau.

Thấy Lan Phong vẻ mặt nghi ngờ, Cổ Tấn vội nói: "Lan Phong Thượng quân, sư muội ta là Thủy Ngưng thú, thọ mệnh quá ngắn, sợ là không sống nổi năm nay......"

"Tiên quân là vì A Âm nữ quân?" Lan Phong sửng sốt, hỏi.

Cổ Tấn gật đầu, đáy mắt nôn nóng cùng lo lắng bị Lan Phong nhìn thấu.

Lan Phong không chút do dự từ trong tay áo lấy ra một bình nhỏ màu xanh lục, nói: "Năm đó Đông Hoa Thượng Thần đối ta có ân, bản quân vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hôm nay đệ tử của người gặp nạn ta tất nhiên nên giúp, bình thần lộ này tiên quân hãy lấy đi, chỉ mong có thể cứu tính mạng A Âm nữ quân."

Cổ Tấn nhận Dao Trì Thần Lộ, đáy lòng vô cùng cảm kích, nhìn Lan Phong chấp tay hành lễ, nói: " Đại ân của Thượng quân Cổ Tấn khắc ghi trong tâm, ngày sau......"

Lan Phong vẫy tay, cười nói: "Cổ Tấn Tiên quân không cần phải như vậy, sinh mệnh do trời. Bình thần lộ này là của Thiên Đế, ta chỉ biết cố gắng hết sức. Tiên quân nên nhanh chóng trở về núi luyện chế đan dược đi, chờ bệnh tình của A Âm nữ quân tốt hơn, tiên quân và nàng cũng không nên bỏ lỡ đại hôn của bản quân ba tháng sau."

Sau khi được Lan Phong trấn an vài câu, tâm trạng của Cổ Tấn cũng thả lỏng một chút. Hắn nhìn Lan Phong đa tạ lần nữa mới ra khỏi Thiên Cung.

Bên ngoài Thiên Cung, cầm trong tay Côn Luân Tuyết Liên cùng Dao Trì Thần Lộ, Cổ Tấn suy nghĩ một lúc mới ngự kiếm đi Bắc Hải.

Một ngày sau, Cổ Tấn đến Bắc Hải, ở bên ngoài Bách Điểu cầu kiến Hoa Thù.

Hoa Thù ở trong Tĩnh Thù Các đang muốn cho người đi Đại Trạch Sơn nói tin cây ngô đồng thì bất ngờ khi nghe tin Cổ Tấn đến.

Lời nói của Cổ Tấn bên ngoài Bắc Hải còn văng vẳng bên tai nàng, hắn rõ ràng không muốn cùng Khổng Tước Tộc có bất kì liên quan gì, hiện tại tin về cây ngô đồng còn chưa truyền ra, hắn sao lại đến Bách Điểu Đảo? Với Hoa Thù, Cổ Tấn có thân phận không tầm thường, nàng cũng muốn làm dịu quan hệ với Đại Trạch Sơn, dặn dò Hồng Tước không được làm khó mà dẫn hắn nhập đảo.

Ngôi nhà nhỏ trong Tĩnh Thù Các, trà của Hoa Thù pha vừa mới tỏa ra hương cùng làn khói mỏng thì Cổ Tấn đã xuất hiện ở trên bậc thềm.

"Đường còn dài, Tam giới rộng lớn, Tiên quân chỉ nguyện cùng ta không giao hảo, lời nói còn văng vẳng bên tai, chẳng lẽ là Hoa Thù ngày đó nghe lầm sao?" Hoa Thù nâng ly trà trên bàn trà nhấp một ngụm, ánh mắt không nhìn đến chỗ Cổ Tấn, lạnh lùng nói.

Trên mặt Cổ Tấn lộ ra vẻ xấu hổ, lời đã nói ra không thể lấy lại, mới hơn nửa tháng lại tới cầu người giúp đỡ, thật sự quá mất mặt. Hắn bình thường quyết định việc gì sẽ không làm chính mình chịu ủy khuất, nhưng hiện tại vì tính mạng của A Âm, đừng nói là cầu Hoa Thù giúp đỡ, dù là chuyện xấu hổ hơn nữa hắn cũng không do dự.

"Công chúa."

Cổ Tấn lên tiếng, tiến lên một bước, đang muốn mở miệng, Hoa Thù đã nhìn hắn: "Tốt, hiện giờ ngươi cũng biết lời nói của ngươi có bao nhiêu tổn thương lẫn tuyệt đường người khác, tục ngữ nói rất đúng, mọi việc nên chừa một đường lui để sau này gặp nhau còn có thể chào hỏi một câu. Những điều này đã được truyền mấy ngàn năm nhưng ngươi không hiểu chút nào. Lúc trước luyện hóa Già Thiên Tán là ta sai, ngươi nói ra những lời như vậy ta cũng không trách ngươi. Nếu đã tới hãy ngồi đi."

Hoa Thù nâng cằm nhìn hắn, thật không ngờ hắn đã tha thứ việc nàng làm sai.

Khi từ biệt ở Bắc Hải, Cổ Tấn tuy nói không muốn cùng nàng có bất kì giao hảo nào, nhưng một câu nói khác cũng đi vào tâm Hoa Thù.

Khổng Tước Vương tiên lực tổn hại, hai vị huynh trưởng của ngươi linh lực thấp kém, ngươi là một nữ nhi chống đỡ cả Bách Điểu Đảo thật không dễ.

Thế gian chỉ biết nàng kiêu ngạo, có quyền có thế, địa vị tôn quý, nhưng không ai hiểu nàng cũng chỉ là một nữ nhi lại phải một mình gánh cả Bách Điểu Đảo với bao chua xót cùng bất lực. Những năm gần đây, cũng chỉ có Cổ Tấn nói với nàng câu đó.

Thấy Cổ Tấn ngồi xuống, Hoa Thù rót cho hắn một ly trà, nói: "Ta đang muốn cho Hồng Tước đi Đại Trạch Sơn tìm ngươi, ngươi đã đến rồi cũng tốt, đúng lúc ta có chuyện cần nói."

"Công chúa tìm ta có chuyện gì?"

Hoa Thù giả vờ tức giận, "Không có việc gì ta cũng không thể tìm ngươi?"

Cổ Tấn đến để cầu nàng giúp, vì vậy chỉ có thể nói: "Không phải, công chúa hiểu lầm, ta......"

"Ta chỉ trêu ghẹo ngươi hai câu, ngươi hoảng cái gì." Hoa Thù xua tay nói: "Nghe nói ngươi những ngày này đi khắp Tam Giới tìm hồn phách Phượng Ẩn trên cây ngô đồng?"

Cổ Tấn kinh ngạc. Năm đó hắn ở ngô đồng tổ thụ vô tình hại Phượng Ẩn không thể niết bàn, nguyên nhân thật sự chỉ có hai người biết. Mấy năm nay Hoa Thù đối với chuyện Phượng Ẩn luôn né tránh vì không muốn người khác biết nàng từng liên quan, hôm nay sao có thể chủ động nhắc Phượng Ẩn?

"Không sai, sư phụ trước khi phi thăng nói cho ta biết hồn phách Phượng Ẩn phân tán trong các cây ngô đồng khắp Tam giới, từ sau khi rời khỏi cấm địa ta vẫn luôn tìm kiếm hồn phách nàng. Hiện giờ đã tìm về được tam hồn năm phách, còn thiếu hai phách nàng sẽ thức tỉnh." Cổ Tấn gật đầu nói, mặt lộ vẻ vui mừng, "Chẳng lẽ công chúa cho người đi Đại Trạch Sơn tìm ta vì có tin của cây ngô đồng?"

Nếu thật là vậy thì chuyến đi Bách Điểu Đảo này của hắn thật sự đáng giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.