"Có thể buộc ta sử dụng ra Tịch Diệt Nhất, ngươi đủ thấy kiêu ngạo rồi đi. Năm đó Tự Nhiên Nữ Thần để lại Tinh Linh Long trong Mộng Huyễn Thần điện bảo vệ Mộng Huyễn Thiên đường đã chết bởi Tịch Diệt Nhất của ta. Tuy ngươi chưa trọng thương nhưng một tia hơi thở Sáng Thế Thần để lại của ngươi đã dùng hết, còn dựa vào cái gì đối kháng với ta chứ?
"Không sai, tấm Bức Tranh Sáng Thế của ngươi rất mạnh, nếu ngươi cũng có được lực lượng cấp thần thế này vậy rất có thể đánh bại được ta. Đáng tiếc dù Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa có kỳ diệu cỡ nào cũng không khả năng đem ngươi lên đến cảnh giới của thần."
Thanh âm của Ma Thần Hoàng rất bình tĩnh. Dường như trải qua trận chiến vừa rồi, tất cả cảm xúc trong lòng y đều biến mất hết.
Long Hạo Thần có chút khó khăn nâng lên Vĩnh Hằng và Sáng Tạo kiếm trong tay.
"Ma Thần Hoàng, người còn chưa thắng, không cần dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta!"
Ma Thần Hoàng cười khẽ nói.
"Bức Tranh Sáng Thế của ngươi dùng hết một tia hơi thở linh hồn Sáng Thế Thần để lại, chẳng lẽ còn có kỹ năng gì càng cường đại hơn ư? Không sai, sau khi sử dụng Tịch Diệt Nhất, ta đúng là tiêu hao rất lớn, nhưng ta là thần, thần hồi phục là nhân loại có thể so sánh sao?"
"Ma Thần Dương!"
Đầu rồng to lớn bỗng ngẩng lên nhìn trời, một đoàn sáng tím như xé rách không gian xuất hiện phía trên thân thể khổng lồ của Ma Thần Hoàng. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-an-vuong-toa/1436037/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.