Chương trước
Chương sau
Trong hình ảnh, Thải Nhi rõ ràng đã sắp kiệt sức vẫn đang leo lên, không ngừng leo lên trên. Dường như có lực lượng không gì sánh kịp chống đỡ thân thể đang ngày càng yếu ớt của nàng.
*Bùm!*
Tại bậc thang thứ một trăm mười hai, Thải Nhi đột nhiên ngã cái rầm. Nhưng tay phải của nàng bấu chặt bậc thang, mũi chân đặt trên bậc thang phía dưới, không để mình trượt xuống.
Máu nhiễm đỏ vạt váy dài, thuận theo mũi chân nhỏ giọt. Khuôn mặt tuyệt sắc của Thải Nhi tràn đầy vết máu.
Thân thể nàng bởi vì chịu đựng quá nhiều mà run lẩy bẩy, chỉ có đôi mắt kia, ánh mắt kia vẫn cố chấp, kiên quyết như vậy.
Thở hồng hộc, nàng miễn cưỡng đi lên một bậc. *Bùm* lần nữa quỳ lạy.
"Đừng tiếp tục nữa!!!"
Trong đám người, không biết là ai đang hét to, khiến tất cả dân chúng nhìn hình ảnh cùng kêu lên.
Trèo lên, hôn mê, lại trèo lên, lại hôn mê.
Thải Nhi lần lượt ngã xuống, lần lượt bò dậy. Khi nàng bò lên bậc thang thứ hai trăm thì đã biến thành người đầy máu.
Lúc này nàng đã hôn mê lần thứ bảy trên đường lên trời.
Đầu gối Thải Nhi không còn miếng da lành lặn, xương trắng hếu lộ cả ra ngoài. Đùi thon bất giác co giật, bởi vì mất máu quá nhiều mà người tái nhợt bệnh hoạn. Mạng sống của nàng đang nhanh chóng trôi đi. Mà đường lên trời thì không thấy tận cùng.
Hình ảnh chiếu đến đây thì hình tượng Thải Nhi như tường đồng khắc sâu vào lòng mỗi dân chúng
Giọng thuyết minh lại vang lên.
"Phó chủ tịch Thải Nhi trèo lên đường lên trời hôn mê tổng cộng bảy lần, trải qua mấy ngày, hình ảnh tái hiện đã là áp súc thời gian."
Đây không thể dùng hai chữ rung động để hình dung. Một số cô gái yếu đuối đều khàn giọng khóc hôn mê. Dù là đám lính Liên Bang phụ trách giữ trật tự cũng khóc không thành tiếng. Họ lần đầu tiên biết ý chí con người cường đại đến thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến nỗi cực khổ nhóm Săn Ma giả từng nếm trải.
Ngay lúc cảm xúc của dân chúng sắp tan vỡ thì đường lên trời rốt cuộc xuất hiện cửa ánh sáng.
Khi Thải Nhi dốc hết sức phóng lên, rốt cuộc vào trong cửa ánh sáng, bên ngoài sân đấu lớn Thánh thành tràn đầy tiếng hoan hô nghẹn ngào.
Tháp Vĩnh Hằng tầng thứ bảy huyễn lệ xuất hiện, quan tài Y Lai Khắc Tư ngủ say cũng hiện ra.
Đúng vậy, đối với dân chúng bình thường, họ trời sinh có cảm giác cực kỳ sợ hãi với vong linh. Nhưng trải qua lúc trước cảm xúc dao động mãnh liệt, khi họ thấy Y Lai Khắc Tư ở hình thái vong linh thì không mấy chấn kinh.
Y Lai Khắc Tư đề ra ý định muốn một trái tim tươi mới sống lại Long Hạo Thần. Thải Nhi lật ngược Lưỡi Hái Tử Thần, không chút do dự đâm vào ngực mình, tiếng hét chói tai lật tung Thánh thành.
Khi Y Lai Khắc Tư nói với Thải Nhi muốn thử thách Long Hạo Thần, gần như các dân chúng đều ủng hộ. Bởi vì họ cực kỳ thắc mắc, chủ tịch Long Hạo Thần có tài đức gì mà đáng cho Thải Nhi trả giá đến thế?
Long Hạo Thần tỉnh lại, đối diện thử thách của Y Lai Khắc Tư. Khi hắn nói ra nguyện vì cứu sống Thải Nhi mà từ bỏ tín ngưỡng của mình, toàn trường sôi trào. Họ rốt cuộc biết, chí tình chí nghĩa không chỉ một mình Thải Nhi. Chủ tịch Liên Bang của họ vì người yêu nhất nguyện từ bỏ tín ngưỡng còn quý trọng hơn mạng sống!
Giờ phút này, Thải Nhi và Long Hạo Thần ở trong lòng họ đã thăng hoa đến độ cao khó mà hình dung. Tín ngưỡng, vong linh, những điều này quan trọng không? Không, trước tình yêu chân thành tha thiết thì tất cả đều biến nhỏ bé.
Đặc biệt khi Y Lai Khắc Tư nói ra bốn chữ "Các ngươi thắng.", tiếng hoan hô lần nữa vang rung trời.
Không thể không nói, hình ảnh ma pháp đem đến tác dụng hoàn toàn vượt qua phỏng đoán ban đầu của Lý Chính Trực Ma Pháp Thánh Điện đề nghị, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của những người đề nghị.
Các dân chúng bởi vì hình ảnh ma pháp mà gần như điên cuồng. Họ kêu gào tên Long Hạo Thần và Thải Nhi, thỏa thích giải phóng cảm xúc.
Có lúc trước trải đường, tiếp theo Y Lai Khắc Tư kể chuyện của y thì càng dễ dàng được dân chúng chấp nhận. Kinh nghiệm bi thảm của Y Lai Khắc Tư, cùng với cuối cùng y được Long Hạo Thần và Thải Nhi điểm tỉnh đã giác ngộ, tự tịnh hóa mình rung động tinh thần các dân chúng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hình ảnh cuối cùng kết thúc ngay lúc Y Lai Khắc Tư hô to.
"Tay nắm nhật nguyệt hái sao, thế gian không người như ta."
Tiếng kêu hào hùng.
Lúc này, trời đã dần khuya nhưng không người nào rời đi. Ngắn ngủi im lặng và bình tĩnh, Long Hạo Thần, Thải Nhi, Quang Chi Thần Hi, ba cái tên trở thành khẩu hiệu kêu gào của họ.
Thánh thành, một đêm không ngủ.
Trấn Nam quan.
Lúc này đã là giữa trưa, là lúc ăn cơm trưa. Trong một tiệm rượu không bắt mắt, trời nóng khiến tiệm rất là ầm ĩ.
"Tối nay còn phải đi? Không được, tôi không đi đâu." Một cô gái lắc đầu nguầy nguậy, từ chối đề nghị của người đàn ông ngồi cùng bàn.
"Tại sao không đi? Tổng cộng chiếu mười ngày, không nhìn nữa thì sẽ không bao giờ thấy được."
"Không thể đi nữa, lại đi thì tôi sẽ khóc mù mắt mất. Phó chủ tịch Thải Nhi thật là đáng thương quá. Ma tộc thật đáng hận. Nếu không phải tư chất quá kém, tôi hận không thể đi tòng quân, ra trận giết địch!"
"Ai, thì đó. Đừng nói là đàn bà như cô, dù là đàn ông tôi đây nhìn một lần là khóc một lần! Thật quá cảm động đi. Hèn chi chủ tịch, phó chủ tịch bọn họ tuổi còn trẻ mà có tu vi như thế. Người ta trải qua cực khổ là chúng ta không thể tưởng tượng!"
"Đúng đó. Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư đó cũng đáng thương thật. Vong linh pháp sư cường đại như thế mà bị hiện thực chèn ép."
"Đúng thế, ai mà không mắc sai lầm? Chẳng phải cuối cùng y đã sám hối rồi sao? Còn bị phó chủ tịch Thải Nhi tịnh hóa. Xem hình ảnh ma pháp tôi mới biết, thì ra sinh vật vong linh cũng có suy nghĩ, có trí tuệ chứ không phải chỉ biết giết chóc!"
Lời nói tương tự trải rộng trên phố lớn ngõ nhỏ Trấn Nam quan.
Không chỉ là Trấn Nam quan, hình ảnh ma pháp đã trước tiên chiếu khắp Thánh Thành Liên Bang Thánh Điện và sáu quan ải. Sáu thành thị bên trong còn đang vận chuyển ma tinh bình. Dù sao số lượng ma tinh bình không nhiều, thành thị có thể phóng hình ảnh chỉ có vài cái.
Thánh thành và sáu quan ải chiếu phim đợt đầu xong, tiếp theo là ma tinh bình ở bảy thành thị bị dỡ xuống đưa đi sáu thành thị bên trong.
Trong lịch sử Liên Bang Thánh Điện, hoặc nên nói là lịch sử toàn nhân loại chưa từng xuất hiện lực ảnh hưởng lớn như vậy. Họ truyền miệng cho nhau, Thải Nhi và Long Hạo Thần dần không chỉ là thần tượng toàn dân, đã chuyển biến thành tín ngưỡng. Cho nên sau này Long Hạo Thần và các nghị viên bàn bạc, ở trong Liên Bang cấm chiếu hình. Nhưng sự tích của hắn, Thải Nhi, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đã ảnh hưởng toàn Liên Bang.
Trong quá trình Long Hạo Thần và Thải Nhi trở thành thần tượng toàn dân, hai nhân vật chính đã cùng Dương Hạo Hàm đi tới Kỵ Sĩ Thánh Sơn.
Đây là lần thứ ba Long Hạo Thần đi Kỵ Sĩ Thánh Sơn. Đối với thánh địa kỵ sĩ này hắn rất có cảm tình. Lần đầu tiên tới đây, hắn mang đi Hạo Nguyệt, lần thứ hai tới đây, hắn mang đi Tinh Vương. Mười mấy năm trôi qua, hắn từ thiếu niên lơ ngơ trưởng thành chủ tịch Liên Bang. Hắn trải qua rất nhiều, trả giá rất nhiều, cũng được đến rất nhiều.
Cách màn sáng bao phủ Kỵ Sĩ Thánh Sơn còn chừng một ngàn mét, hơi thở quang minh đậm đặc từ Kỵ Sĩ Thánh Sơn bắt đầu dâng lên. Sương vàng nhạt không bị khống chế bay hướng ba người Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cảm nhận được cảm giác đặc biệt thân thiết. Trong sương mù vàng nhạt ẩn chứa Quang nguyên tố giống như là con nít tìm về nhà lao hướng hắn.
Nâng lên tay trái, mặt Long Hạo Thần lộ nụ cười mỉm. Quang nguyên tố nhu hòa bắt đầu tự động quay quanh người hắn. Trong quá trình, hắn không hề phóng ra lực lượng của mình, tất cả hình thành tự nhiên như thế đó.
Cùng là cường giả quang hệ, cùng là Thần Ấn kỵ sĩ, Dương Hạo Hàm nhìn thấy tình hình này thì thầm than, Long Hạo Thần đích thực đã tu luyện linh lực quang hệ đến cực độ! Ngay cả Quang nguyên tố cũng đem hắn thành nguồn suối.
Long Hạo Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sâu trong màn sáng. Bỗng chốc, màn sáng trước mặt tự động tán đi, giống như binh sĩ nghe theo mệnh lệnh tránh thành con đường. Ba ông lão thân thể có tàn tật đang nhanh chóng lao hướng họ. Đối với việc màn sáng tách ra, ba ông lão giật nảy mình, tình hình thế này là lần đầu tiên họ gặp phải.
Nhưng khi họ thấy Dương Hạo Hàm thì cảm xúc căng thẳng thả lỏng. Tuy nhiên, họ càng kinh ngạc là dẫn động quang linh vụ của Kỵ Sĩ Thánh Sơn không phải là vị Phòng Ngự và Thống Trù Thần Ấn kỵ sĩ này, mà là thanh niên bên cạnh ông.
Kỵ Sĩ Thánh Sơn gần như là nơi ngăn cách với thế gian. Dù chỗ này có mấy vị trưởng lão từng gặp Long Hạo Thần nhưng dù sao chỉ là thiểu số, ít nhất ba người trước mắt là lần đầu tiên gặp hắn.
"Xin chào Dương điện chủ." Ba trưởng lão cùng tới gần, hành lễ với Dương Hạo Hàm.
Dương Hạo Hàm, Long Hạo Thần cùng đáp lễ kỵ sĩ.
"Ba vị trưởng lão vất vả, xin dẫn chúng ta đến động phong ấn." Dương Hạo Hàm vừa nói vừa lấy ra lệnh bài.
lệnh bài trong tay ông là một thứ dùng khối bảo thạch vàng điêu khắc thành, mặt trên có nhiều phù văn do thượng cổ tinh linh văn hình thành.
Nhìn lệnh bài này, ba vị trưởng lão lần nữa khom người, tiến lên, vây ba người Long Hạo Thần vào giữa, tự lấy ra một lệnh bài màu vàng.
Ánh sáng vàng lấp lóe, mỗi một lệnh bài vàng bị các trưởng lão kích phát phóng ra sáu phù văn. Ba khối lệnh bài tổng cộng mười tám phù văn ở trên không trung hiện ra, quay quanh mọi người, nhanh chóng tỏa ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó, một vòng xoáy vàng to lớn bao bọc sáu người. Quang linh vụ kịch liệt dâng lên, chớp mắt họ đã biến mất ngay tại chỗ.
Bây giờ Long Hạo Thần đã sớm không phải hắn là năm đó. Hắn cảm giác được cả Kỵ Sĩ Thánh Sơn có một pháp trận cực kỳ cường đại. Có thể nói Kỵ Sĩ Thánh Sơn là bởi vì pháp trận này mới tạo ra. Muốn biết bí mật nơi này thì nhất định phải quen thuộc pháp trận, hoặc là người nơi này dẫn đường mới được.
Ánh sáng vàng chợt tắt, họ đã xuất hiện ở nơi khác, cũng là một nơi Long Hạo Thần khá quen thuộc.
Đó là một cái hang động, trên vách động khảm từng khối bảo thạch vàng nhạt, ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng mọi thứ nơi đây.
Quang nguyên tố trong động không đậm, không bằng trong Kỵ Sĩ Thánh Sơn, tối đa chỉ mạnh hơn bên ngoài một chút thôi.
Hang động cực kỳ lớn, ngẩng đầu nhìn lên trên, đỉnh chóp cách mặt đất hơn hai mươi mét. Cả hang động là hình tròn bất quy tắc, đảo mắt nhìn, đường kính hơn trăm mét, thật là như quảng trường khổng lồ.
Trên mặt đất có ô vuông hình thang, ô vuông liên kết chặt chẽ tổ thành viên hoàn to lớn hướng về trung tâm quảng trường. Trong mỗi ô vuông đều có thượng cổ tinh linh văn tối tăm không ảnh sáng.
Nhìn thấy chỗ này, Long Hạo Thần rốt cuộc nhớ tới đây là đâu. Này chẳng phải là lúc đó phát động truyền tống do đó khiến hắn tìm thấy Hạo Nguyệt trong hang sao? Không ngờ lần này hắn lại tới đây.
Dương Hạo Hàm gật đầu với ba trưởng lão, nói.
"Cảm ơn ba vị dẫn đường, xin các người tiếp tục canh giữ."
Ba trưởng lão cung kính hành lễ hướng Dương Hạo Hàm.
Dương Hạo Hàm đi tới trước mặt Long Hạo Thần, nói.
"Hạo Thần, động phong ấn một lần chỉ có thể đi vào một người, ta và Thải Nhi ở đây chờ ngươi. Những tiền bối này đều có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, ngủ mấy ngàn năm tại đây, tính cách khó tránh khỏi hơi kỳ cục. Ngươi phải cẩn thận hành động, lỡ gặp tình huống không thể xử lý thì dùng linh lực kích phát lệnh bài trong tay là có thể truyền tống về lại đây."
Nói rồi ông đem lệnh bài dùng bảo thạch vàng khắc thành đặt vào tay Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần nhận lấy lệnh bài, gật đầu với Dương Hạo Hàm, sau đó đi tới vị trí chính giữa quảng trưởng. Đó là một vòng tròn đường kính chừng ba mét, trung ương là một ký hiệu lớn nhất.
Nhưng hắn vừa nhấc chân lên lại bị ba trưởng lão dẫn đường ngăn cản. Một vị trưởng lão do dự nói với Dương Hạo Hàm.
"Dương điện chủ, điều này dường như không hợp quy tắc. Chỉ có ngài mới đi phong động phong ấn được, người này là…"
Dương Hạo Hàm mỉm cười, nói.
"Đã quên giới thiệu cho các ngươi. Vị này là Long Hạo Thần, Thần Ấn kỵ sĩ mới của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Hắn đạt được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa thừa nhận, được Thánh Điện phong làm Huy Hoàng và Lãnh Tụ Thần Ấn kỵ sĩ, cũng chính là đứng đầu sáu Thần Ấn kỵ sĩ Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Sau này Thánh Sơn lệnh sẽ do hắn cai quản."
Ba trưởng lão kinh ngạc nhìn hướng Long Hạo Thần, biểu tình biến đổi. Họ đều có tuổi trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, tất nhiên biết Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa có ý nghĩa như thế nào.
Long Hạo Thần biết ba vị trưởng lão hơi khó tin, mỉm cười, linh lực nhu hòa tỏa ra ngoài bao trùm hướng ba trưởng lão.
Quang nguyên tố tinh thuần khiến ba trưởng lão đánh rùng mình. Ngay sau đó, cảm giác thoải mái khó hình dung lan khắp mỗi góc thân thể. Ngay cả tứ chi tàn tật của họ cũng không ngoại lệ, linh lực như đang sục sôi. Chỉ mấy lần hít thở mà linh lực tăng lên tới cấp bậc mấy tháng tu luyện cũng chẳng sánh bằng.
Đến đây thì ba trưởng lão không nghi ngờ nữa. Dù lòng vẫn tràn đầy chấn kinh nhưng nhanh chóng lóe người qua, cung kính hành lễ với Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cầm Thánh Sơn lệnh trong tay đi tới ký hiệu to nhất ở trung ương, đứng lại, mắt từ từ khép kín, yên lặng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Giây phút hắn nhắm mắt lại, tinh thần lực khuếch tán. Dù là Dương Hạo Hàm, Thải Nhi hay ba vị trưởng lão đều cảm giác rõ ràng ý thức của mình trong chốc lát mơ hồ.
Lần này ngay cả trên mặt Dương Hạo Hàm cũng đầy kinh ngạc, tinh thần lực thật mạnh!
Trong đại trận Kỵ Sĩ Thánh Sơn, coi như là Ma Thần Hoàng đến đây, tinh thần lực của y đều không khả năng dò xét rõ ràng trong Thánh Sơn. Đại trận trong Thánh Sơn ẩn chứa Quang nguyên tố cực kỳ mạnh mẽ, và có hàng ngàn vạn trận pháp kỳ diệu. Rất nhiều ảo diệu thuộc về thượng cổ tinh linh tộc, dù Kỵ Sĩ Thánh Sơn là bên trực tiếp khống chế Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng không hoàn toàn biết rõ ảo diệu trong trận.
Nhưng mà, tinh thần lực của Long Hạo Thần tại đây không bị cách trở chút nào. Chốc lát sau nó đã phủ lên cả tòa Kỵ Sĩ Thánh Sơn.
Có thể chất Quang Thần, người sở hữu Quang Thần Lĩnh Vực, bất cứ pháp trận quang thuộc tính nào sao có thể sinh ra kháng tính với hắn? Giống như thiếu nữ hoàn toàn mở rộng trái tim, mặc sức hắn dò tìm.
Rất nhanh, Long Hạo Thần cảm nhận được tất cả điều mình muốn biết. Thông qua tìm kiếm, hắn phát hiện, bản thân Kỵ Sĩ Thánh Sơn do chín pháp trận quang hệ tổ thành. Trong đó chia một pháp trận hạch tâm và tám cái pháp trận bề ngoài. Chín pháp trận tổ thành một đại trận hoàn toàn mới. Pháp trận bố trí phức tạp, đời này hắn hiếm khi thấy. Hơn nữa pháp trận có tác dụng hạn chế cực mạnh. Coi như là cường giả cấp chín đi vào đây, chỉ sợ sẽ chịu thiệt lớn trong pháp trận.
Trên Kỵ Sĩ Thánh Sơn sinh hoạt rất nhiều ma thú quang hệ, những con này là căn nguyên đám kỵ sĩ tuổi trẻ của Kỵ Sĩ Thánh Điện lấy được tọa kỵ. Nhưng huyền bí chân chính của tòa Kỵ Sĩ Thánh Sơn là ở bên trong núi. Chỗ vị trí họ ở là mắt trận của pháp trận trung tâm trong chín pháp trận. Muốn khống chế phát động đại trận Kỵ Sĩ Thánh Sơn cần phải tiến hành tại đây. Thánh Sơn lệnh bài trong tay hắn chính là chìa khóa mở ra tất cả uy lực pháp trận, hoặc là mở ra cấm chế.
Giơ Thánh Sơn lệnh bài qua đỉnh đầu, Long Hạo Thần từ từ rót linh lực vào trong. Linh lực quang hệ tinh thần vừa tiến vào Thánh Sơn lệnh bài, ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ.
Dường như Thánh Sơn lệnh bài phát ra tiếng kêu ù ù khe khẽ. Ngay sau đó, chín pháp trận trong Kỵ Sĩ Thánh Sơn đều có phản ứng.
Một vòng sóng gợn vàng khuếch tán dưới chân Long Hạo Thần, đốt lên từng phù văn thượng cổ tinh linh. Chỉ là mấy lần hít thở, phù văn thượng cổ tinh linh ở chính giữa Kỵ Sĩ Thánh Sơn đều lấp lánh.
Từng phù văn như sống lại, cùng với vầng sáng vàng bắt đầu di chuyển. Từng vòng phù văn vàng xoay tròn thuận kim đồng hồ, có nghịch kim đồng hồ. Xung quanh Thánh Sơn lệnh bài trong tay Long Hạo Thần còn có một phù văn vàng bềnh bồng giữa không trung dần hiện hình.
Trước khi Dương Hạo Hàm tới đây đã nói cho Long Hạo Thần, khi hắn mở ra Thánh Sơn lệnh bài thì sẽ cảm nhận được làm sao tiến vào động phong ấn.
Lúc này Long Hạo Thần mới có cảm giác thực thụ. Thánh Sơn lệnh bài truyền đến vài hơi thở khác nhau cho hắn, có phòng ngự mở ra, giết chóc mở ra, cuối cùng chính là con đường đi đến nơi phong ấn.
Động ý niệm, kích phát Thánh Sơn lệnh bài. Cột sáng vàng chói lòa bỗng hát ra từ dưới chân Long Hạo Thần, chớp mắt liên tiếp đỉnh động. Thân hình Long Hạo Thần hoàn toàn bị cột sáng vàng che giấu. Quang nguyên tố nồng đậm đã tới trình độ gần như thực chất. Dù là Thải Nhi có thuộc tính tịnh hóa thì tại đây đều cảm giác dính đặc bước đi khó khăn.
Muốn dẫn động pháp trận Kỵ Sĩ Thánh Sơn, không chỉ cần Thánh Sơn lệnh bài, còn phải có đầy đủ năng lượng quang thuộc tính cường đại mới được. Đổi lại là bất cứ thuộc tính nào khác đều sẽ không thành công. Nếu một người có hắc ám thuộc tính lấy trộm Thánh Sơn lệnh bài tới đây, vậy kết cục của người đó chỉ có hai loại. Một là người đó đủ mạnh, phá trận thoát đi, còn khả năng lớn nhất là loại thứ hai, bị Quang nguyên tố nghiền nát tại đây.
Cột sáng vàng kéo dài ba mươi giây mới từ từ biến mất. Khi cột sáng vàng rơi xuống thì thân thể Long Hạo Thần cũng biến mất theo.
Quang nguyên tố đậm đặc bao phủ, không gian xuyên qua với khoảng cách rất gần. Long Hạo Thần thông qua tìm kiếm trước đó đã biết rõ vị trí cụ thể của động phong ấn, chỉ là vị trí này bị đại trận Kỵ Sĩ Thánh Sơn trấn áp, không có Thánh Sơn lệnh bài, cho dù lấy tu vi như hắn cũng không có tự tin đột nhập vào được.
Đây là bên dưới lòng Kỵ Sĩ Thánh Sơn.
Ánh sáng vàng xung quanh dần tán đi. Đầu tiên Long Hạo Thần cảm nhận được là lạnh lẽo. Lấy tu vi của hắn đều có thể cảm giác ra khí lạnh, do đó có thể thấy cái lạnh lẽo này mãnh liệt cỡ nào. Hơn nữa tuyệt đối không đơn giản là biến đổi nhiệt độ.
Xung quanh biến rõ ràng, hiện ra trước mắt Long Hạo Thần là con đường hầm do đá xanh trải thành. Xung quanh mặc dù tối đen nhưng người Long Hạo Thần tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, có thể chiếu sáng mấy mét.
Không khí trong đường hầm rất đục, khí lạnh âm trầm từ phía trước vọt tới.
Long Hạo Thần nâng tay lên, ngọn lửa trắng nhu hòa đốt cháy. Đầu ngón tay nhẹ búng, một đốm lửa trắng bay tới trước. Đừng nhìn đốm lửa không lớn, đi qua đâu là tất cả không khí đục bị đốt không còn một mảnh. Còn về không khí có đủ hô hấp hay không thì chẳng quan trọng với hắn, hắn chỉ là không thích sự đục ngầu này mà thôi. Cùng lúc đó, có đốm lửa trắng chiếu rọi, hắn xem rõ ràng tình hình trước mắt.
Đường hầm kéo dài xéo xuống dưới, bởi vậy, lửa trắng rơi vào vách động phía trước nhưng không tắt đi, tựa như ngọn đèn dầu đốt cháy ở vách động, tuy nhiên, nó không thể đốt khét tảng đá xanh.
Long Hạo Thần có ánh lửa chiếu rọi tiến về phía trước. Tay hắn nắm Thánh Sơn lệnh bài tỏa ra ánh sáng vàng nhạt có tác dụng chiếu sáng.
Đường hầm này dài hơn Long Hạo Thần tưởng tượng. Càng tiến lên thì không khí âm trầm càng rõ ràng. Linh lực trong người hắn bị kích phát tự động hộ thể.
Hơi thở ấm áp khuếch tán ở ngực, ấm áp đậm đặc mang theo hơi thở sự sống lan tràn toàn thân. Chỉ di chuyển một vòng là Long Hạo Thần không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.
Mặt bất giác lộ nụ cười, đấy là lực lượng của Dạ Tiểu Lệ. Từ khi Dạ Tiểu Lệ cùng hắn tiến hành dung hợp, biến thành trí tuệ linh lô của hắn thì rơi vào ngủ say. Long Hạo Thần trong quá trình dung hợp với Dạ Tiểu Lệ cảm giác rõ ràng thân thể mình biến hóa. Khi hắn cảm nhận trái tim mới tinh có năng lượng của Trái Tim Vĩnh Hằng phủ lên sinh trưởng ra thì mới bỗng hiểu được điều gì. Hóa ra Trái Tim Vĩnh Hằng không chỉ có khiến mình thật sự sống lại thôi. Có lẽ Trái Tim Vĩnh Hằng luôn chống đỡ hắn sống sót, nhưng đã không có trái tim, hắn không xem như là con người chân chính! Từ ý nghĩa nào đó, xem hắn là vong linh cũng không có gì sai. Chẳng qua là vong linh đặc biệt có Quang Thần Lĩnh Vực mà thôi.
Nhưng khi trái tim sinh ra, Long Hạo Thần cảm giác rõ ràng lực lượng của Dạ Tiểu Lệ và Trái Tim Vĩnh Hằng hoàn mỹ dung hợp cùng nhau. Nay hắn chẳng những có trái tim mới, hơn nữa trái tim càng cường đại hơn trước. Chỉ khiến hắn lấy làm lạ là trái tim tiến hóa, nhưng linh lực tăng phúc của Trái Tim Vĩnh Hằng đem lại cho hắn đã biến mất. Bây giờ nội linh lực của hắn khoảng năm mươi sáu vạn. Trong đó không bao gồm chín vạn linh lực nên kèm theo Trái Tim Vĩnh Hằng.
Lạnh lẽo không đủ ảnh hưởng hắn, Long Hạo Thần bước đi nhanh hơn. Đích thực hắn không đem những Anh Hùng Vĩnh Hằng xem thành uy hiếp. Không chỉ bởi vì hắn tin tưởng những vị tiền bối, cũng là tự tin vào mình. Dựa vào tu vi bản thân hắn, thêm vào lực lượng Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, Hạo Nguyệt, cho dù đối diện Ma Thần Hoàng thì hắn tự tin có thể an toàn rút lui.
Đi xéo xuống gần ba trăm mét thì đường hầm mới tới cuối. Một cổng vòm xuất hiện trước mặt Long Hạo Thần.
Đây là hai cánh cửa, mặt trên điêu khắc rất nhiều đồ án nhân vật, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây dường như là tình hình năm đó nhân loại chiến tranh với ma tộc. Trên cửa có bốn chữ cổ xưa, là: Anh Hùng Vĩnh Hằng.
Trên cửa đá rất nhiều dấu vết đã loang lổ có thể thấy sau lưng nó niên đại xa xưa. Dù dùng tài liệu thượng đẳng, năm tháng vẫn để lại dấu vết rõ ràng.
Vì bảo vệ Liên Minh, những Anh Hùng Vĩnh Hằng ngủ say tại đây lâu đến sáu ngàn năm! Cho dù bình thường họ vẫn trong trạng thái ngủ say thì sẽ có lúc tỉnh dậy. Họ tại đây chịu đựng âm u và cô tịch. So với họ thì mình trả giá coi như cái gì?
Nghĩ đến đây, Long Hạo Thần kiềm không được cúi đầu thật sâu vái chào bốn chữ Anh Hùng Vĩnh Hằng trên cửa đá. Lòng thầm quyết tâm, dù khó khăn bao nhiêu thì hắn nhất định phải đính chính cho sáu mươi ba vị Anh Hùng Vĩnh Hằng.
Lại đứng thẳng người, hắn đem Thánh Sơn lệnh bài trong tay khảm vào lỗ hõm duy nhất trên cửa đá.
Kín kẽ, không thể không ca ngợi công tượng lúc xưa có công nghệ tinh tế.
*Đinh!*
Thanh âm giòn du dương vang lên, giống như gõ vào cái bình ma tinh chế tác, thanh âm êm tai vang vọng trong đường hầm. Cảm giác kỳ lạ khiến đầu óc Long Hạo Thần ù vang.
Ngay sau đó, hai cánh cửa đá tỏa ra ánh sáng âm u, chỉ có Thánh Sơn lệnh bài là vẫn một màu vàng. Cửa đá lặng lẽ mở ra hai bên.
Độ dày cửa đá chỉ sợ trên một mét, chúng nó tồn tại ở đây mấy ngàn năm nhưng lại mở ra êm ái như vậy. Không chút nghi ngờ, hai cửa đá này không chỉ chế tác tinh tế, bên trong rõ ràng khắc ma pháp trận.
Không khí còn lạnh lẽo hơn trước ập vào mặt, chớp mắt đánh vào người Long Hạo Thần. Lạ thường là không khí bên trong không đục, chỉ là cực kỳ lạnh lẽo. Không khí âm trầm ngay cả hơi nước Long Hạo Thần hô hấp cũng thành băng vụn.
Đằng trước là một hang động tối đen, dù tu vi của Long Hạo Thần cao hơn nữa cũng không khả năng dưới tình huống chỉ một chút ánh sáng leo loét trông thấy nơi đen thăm thẳm này. Nhưng lần này hắn không đốt quang minh hỏa diễm mà cung kính khom người, nói.
"Kỵ Sĩ Thánh Điện, Huy Hoàng và Lãnh Tụ Thần Ấn kỵ sĩ Long Hạo Thần kính chào các vị tiền bối!"
Hắn không hề bước một chân vào hang động tối đen. Trong giọng của hắn tràn ngập sùng kính phát ra từ tận đáy lòng.
Thanh âm của Long Hạo Thần quanh quẩn trong hang động và đường hầm. Có lẽ vì nơi này quá bít kín nên tiếng vọng thật lâu không tán đi.
Long Hạo Thần cứ thế khom lưng, không có ý định đổi tư thế. Tư thế ổn định vững vàng giữ sự cung kính. Những vị tiền bối vì Liên Minh trả giá mạng sống, sau đó chịu đựng cô tịch sáu ngàn năm tuyệt đối đáng giá hắn làm như vậy.
"Tuy ta rất tò mò tại sao đến một người trẻ tuổi, nhưng thái độ hai lần cung kính của ngươi khiến ta rất có hảo cảm."
Trong hang truyền đến một thanh âm hơi quái lạ, thanh âm nghe vào tai cứng rắn, lúc nói thì cách hai, ba chữ sẽ khựng lại, bởi vậy lọt vào tai thấy quái quái.
Long Hạo Thần chậm rãi đứng thẳng dậy, nắm đấm phải đánh vào ngực trái, lần nữa hành lễ kỵ sĩ.
"Các vị tổ tiên vì Liên Minh, vì nhân loại trả giá nhiều đến thế, vãn bối cung kính là nên làm."
Thanh âm cứng rắn lại vang lên.
"Mới nãy ngươi nói mình là Huy Hoàng và Lãnh Tụ Thần Ấn kỵ sĩ? Cái thằng nhóc tên Dương Hạo Hàm đâu? Dường như nó khoảng trăm tuổi? Không lẽ chết trong ma tộc rồi? Nếu ta nhớ không lầm thì nó là Phòng Ngự và Thống Trù Thần Ấn kỵ sĩ?"
Long Hạo Thần nói.
"Dương điện chủ không có con, chỉ là ngài ấy giao tư cách tiếp xúc với các vị tiền bối cho tôi."
Thanh âm kia thấp một chút.
"Xem ra Liên Minh đã xảy ra chuyện gì, Kỵ Sĩ Thánh Điện lần đầu tiên có danh hiệu Huy Hoàng và Lãnh Tụ Thần Ấn kỵ sĩ chưa từng nghe qua, lại có người chưa chết đã truyền tin tức chúng ta tồn tại. Nói đi, lần này ngươi đến là vì chuyện gì? Ưm, đợi đã. Trước đó thì ngươi phải chứng minh thân phận Thần Ấn kỵ sĩ của ngươi cho ta đã. Từ hơi thở sinh mệnh dồi dào của ngươi xem ra chắc là tráng niên mới đúng. Không lẽ Kỵ Sĩ Thánh Điện xuất hiện một vị thiên tài chưa từng có?"
Long Hạo Thần cung kính nói.
"Vãn bối tên là Long Hạo Thần, qua ba tháng nữa là hai mươi sáu tuổi. Tôi truyền thừa là trong sáu Thần Ấn vương tọa, lực lượng Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa."
"Cái gì?" Giọng nói cứng ngắc đột nhiên biến cao vút.
Ngay sau đó, Long Hạo Thần cảm thấy có lực hút to lớn ập đến. Lực hút không phải đẩy hắn ra mà kéo vào.
Nhưng Long Hạo Thần đứng đó không động đậy, thậm chí không phóng linh lực ra ngoài.
*Két két sàn sạt--*
Vang lên thanh âm quái dị, một ngọn lửa xanh âm u cách Long Hạo Thần không xa lóe lên.
Ngọn lửa không đốt cháy quá rực rỡ, nhưng ở nơi cực kỳ tối đen này đột nhiên có ánh sáng vẫn khiến tầm mắt Long Hạo Thần hơi khó thích ứng.
Ngọn lửa xanh xuất hiện trong tay một người. Một người cao hơn hai mét, dáng người gầy gò. Áo choàng xám rách tung tóe, lộ ra làn da xám ngắt.
Đôi mắt nó cứng ngắc chuyển động, dường như có tầng sáng xám xẹt qua.
Đây không phải con người, nói chính xác hơn là xác sống, chỉ là thân thể giữ gìn rất tốt, không có chỗ nào mục rữa.
Nó đang chậm rãi đi hướng Long Hạo Thần. Tiếng *két két* vừa nãy là lúc nó đi đường phát ra. Động tác của nó cứng ngắc, đầu gối đã không thể cong lên nữa, tốc độ đi cũng rất chậm. Nhưng trong cảm giác của Long Hạo Thần, cương thi trước mắt tràn đầy hơi thở nguy hiểm. Cảm giác này một nửa là căn cứ từ tu vi của nó.
Nhìn từ tuổi tác thì bởi vì biến thành cương thi, bộ dạng nó vẫn giữ ở khoảnh khắc khi chết, khoảng năm, sáu chục tuổi, không lộ ra quá già. Trong hang động tối đen thấy một cương thi không có hơi thở sự sống, đổi làm người bình thường chỉ sợ sớm kinh hãi hét to. Nhưng Long Hạo Thần trông thấy nó thì biểu tình càng thêm cung kính.
"Chào tiền bối." Long Hạo Thần cung kính hành lễ.
"Hãy để ta thấy Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa." Giọng nói của cương thi tràn đầy kích động.
Long Hạo Thần do dự một lúc, nói.
"Tiền bối, ở đây hình như không hợp lắm. Tôi sợ sẽ ảnh hưởng tiền bối khác ngủ say, thậm chí là tổn thương đến các vị tiền bối."
Trong Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa ẩn chứa Quang nguyên tố mạnh mẽ cỡ nào chứ. Một khi bày ra uy thế của siêu thần khí, tuy nhóm Anh Hùng Vĩnh Hằng có thực lực cường đại nhưng rất có thể sẽ bị tổn thương!
Nhưng mà, cương thi đó lại cười.
"Khặc khặc khặc. Chàng thanh niên, ngươi cho rằng lực lượng quang minh sẽ tổn thương được chúng ta sao? Tuy ta rất ghét bộ dạng hiện tại của mình, nhưng không thể không nói, vong linh pháp sư năm đó chế tác ra quyển trục chuyển linh chính là thiên tài số một ta được biết. Quyển trục chuyển linh của y chẳng những đem chúng ta biến thành vong linh, còn giữ lại thuộc tính lúc còn sống của chúng ta. Không lẽ ngươi cho rằng, làm người tạo dựng Lục Đại Thánh Điện đời thứ nhất, chúng ta có hắc ám thuộc tính sao?"
Long Hạo Thần một lần nữa từ mặt khác biết sự cường đại của Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Hèn chi quyển trục chuyển linh bị gọi là siêu cấp cấm chú!
"Nếu đã vậy thì, xin tiền bối cẩn thận." Long Hạo Thần lùi vài bước, đầu tiên sáng lên là đôi mắt hắn.
Con ngươi trong suốt tỏa ánh sáng vàng nhu hòa. Ngay sau đó, hơi thở thần thánh tràn ngập uy nghiêm khuếch tán từ người hắn ra ngoài. Bóng sáng khổng lồ nở rộ sau lưng Long Hạo Thần. Chỉ là trong đường hầm nhỏ hẹp này, bóng sáng của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa không thể hoàn toàn giãn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.