Chương trước
Chương sau
Long Hạo Thần chém một kiếm khiến Ác Ma Lĩnh Chủ đang chuẩn bị công kích có loại cảm giác không được tự nhiên. Trọng kiếm vốn chém ra nhưng cứng rắn ngừng giữa không trung. Bởi vì nó cảm giác được, nếu mình chém ra nhát kiếm này, như vậy thì thần kiếm lóe quang mang vàng sắc bén của Long Hạo Thần sẽ trước một bước rơi vào người nó. Cho nên nó chỉ có thể thay đổi cách công kích, thời gian tạm ngừng đương nhiên cũng kém chút.
Đây chính là tác dụng của kiếm tâm sáng tỏ. Giờ phút này, Long Hạo Thần đem mình thành một phần của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, hoàn toàn lấy góc độ của kiếm quan sát đối thủ. Khi hắn chém một kiếm này, tuyệt không phải bởi vì hắn đoán biết hành động tiếp theo của đối thủ, mà là thông qua kiếm ý cảm giác được. cho nên nhát kiếm này nhìn nhẹ nhàng lại khiến kẻ địch lo tự cứu, vừa lúc chặn đường địch thủ phải đi qua, vì mình chiếm lấy ưu thế.
Lúc trước, cho dù là A Bảo thực lực càng mạnh hơn Ác Ma Lĩnh Chủ đều thua thiệt trước kiếm ý nhân kiếm hợp nhất của Long Hạo Thần. Huống chi hiện tại Long Hạo Thần lĩnh ngộ kiếm ý càng sâu sắc hơn trước.
Tiếp đến, Long Hạo Thần liên tục chém ra bảy nhát, mỗi một kiếm bổ sung chỗ trống, hơn nữa linh lực đều là ẩn mà không phát. Nhưng bảy kiếm như vậy lại bức ép Ác Ma Lĩnh Chủ lui bảy lần, khi nó rút lui một bước cuối cùng không ngờ phun ngụm máu đen trên không trung.
Thử nghĩ, một cường giả cấp tám bảy lần vận lực công kích, mỗi lần đều không thể không cưỡng ép thi triển linh lực, sự phản phệ này mãnh liệt cỡ nào? Có thể nói, Long Hạo Thần dựa vào kiếm thuật chính mình khiến Ác Ma Lĩnh Chủ tự thương tổn mình.
Giờ phút này, Ác Ma Lĩnh Chủ mới cảm giác ra Long Hạo Thần mạnh bao nhiêu. Nhân loại này gây ra cảm giác tu vi cấp bảy lại mang đến uy hiếp trí mạng. Bởi vậy nó có ý định lùi lại. Nó chính là ma tộc cấp cao, tuyệt không phải là Song Đao Ma hay Cuồng Ma không sợ chết.
Đáng tiếc, hiện tại Long Hạo Thần không muốn cho nó đi. Liên tiếp chém bảy kiếm, không chỉ bức lùi kẻ địch mà còn thương tổn chính mình, đồng thời khiến khí thế của Long Hạo Thần đạt đến đỉnh. Giờ phút này có thể thấy rõ, cả người Long Hạo Thần đều lấp lánh quang mang trắng đục.
Kỹ năng thánh kiếm nguyên bản chỉ có tác dụng trên vũ khí của mình, nhưng giờ phút này, Long Hạo Thần dựa vào lĩnh ngộ kiếm ý, dựa vào sự khống chế quang nguyên tố của thần quyến giả, khiến cả người tiến vào trạng thái thánh kiếm. Đồng thời, cả cánh tay phải của hắn biến trong suốt, đó chẳng phải là Thể Quang Diệu sao?
Nói đơn giản là lúc trước bảy kiếm căn bản là quá trình hắn Súc Thế. Bảy kiếm liên tục chém ra, Ác Ma Lĩnh Chủ lùi mảng lớn, bị thương. Long Hạo Thần cũng tạm dừng. hắn ngừng không phải vì lực lượng không đủ, ngược lại, là bởi vì khí thế của hắn tăng tới đỉnh điểm, đang tỏa định đối thủ.
Hai tay nắm lấy chuôi kiếm Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán. Khi Long Hạo Thần lại giơ cao thần kiếm, Ác Ma Lĩnh Chủ đột nhiên cảm thấy như có mặt trời xuyên qua không gian xuất hiện trước mặt mình. Kiếm ý sắc bén hoàn toàn nhốt chặt cơ thể nó, cho nên nó không dám lui ra sau.
Cường đại như Ác Ma Lĩnh Chủ cấp tám, trong khoảnh khắc này đầu óc có chút mơ hồ. Bởi vì nó hoàn toàn không biết nên làm sao, càng không biết nên ứng đối một kiếm này như thế nào.
Nhưng mà, sinh vật đều có bản năng cầu sinh. Khi cảm thấy chính mình chẳng là gì so với kẻ địch thì Ác Ma Lĩnh Chủ cấp tám mau chóng ra quyết định. Nó đột nhiên cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng cắt đứt phân nửa, phun ra ngụm máu. Toàn thân nó bỗng chốc thêm tầng sáng đỏ máu, chính là Thiên Ma Giải Thể chỉ có ma tộc cấp cao mới làm được. Long Hạo Thần từng thấy trên người Xà Ma Thần An Độ Ma Li.
Chẳng qua Thiên Ma Giải Thể mà Ác Ma Lĩnh Chủ sử dụng khác với của Xà Ma Thần An Độ Ma Li. An Độ Ma Li dùng là cấp ma thần, giúp rất lớn cho bản thân, hơn nữa giảm bớt tác dụng phụ. Còn Ác Ma Lĩnh Chủ sử dụng Thiên Ma Giải Thể thì coi như không chết, tu vi cũng sẽ từ cấp tám rớt xuống cấp sáu. Đương nhiên, so với sinh mệnh thì tu vi giảm thấp chẳng tính là gì.
Bên này quang nguyên tố mạnh mẽ dao động khiến đại quân ma tộc bên kia chú ý. Lúc này, Ma Vương ra lệnh, tiến vào trạng thái cao cấp đề phòng. Bởi vì nó căn bản không biết kẻ địch chung quanh nhiều ít. Lúc trước từ ma pháp quần thể cấp tám đó có thể nhìn ra, nhân loại xuất hiện tại đây ngăn chặn chúng thực lực khá mạnh. Làm thống soái đại quân tinh nhuệ này, nó không dám có chút sơ xuất.
Lúc này, từng tầng sáng ám tím không ngừng tuôn ra từ năm trăm Địa Ngục Ma. Chúng nó mau chóng ngâm xướng chú ngữ, mỗi một Địa Ngục Ma đều có viên cầu thủy tinh đỏ như máu, đó là pháp khí của chúng. Quang mang ám tím hóa thành màn hào quang to lớn, bao phủ toàn đại quân ma tộc, đã làm xong trạng thái phòng ngự. Do năm trăm Địa Ngục Ma liên thủ phòng ngự, xem như là cường giả cấp chín, không có điều kiện vũ khí cường đại cũng không có khả năng đột phá.
Cũng ngay lúc này, Ma Vương cảm nhận được quang nguyên tố bên kia kịch liệt dao động. gGờ phút này nó không thèm quan tâm sự chết sống của thuộc hạ, đối với nó thì quan trọng hơn là bảo vệ cả đại quân.
Một đoàn sáng đỏ như máu lóe sáng ở ngực nó. Ngay sau đó, sương mù đỏ từ người nó khuếch tán bao phủ bầu trời có đại quân bên dưới. Đây chính là khống chế nguyên tố gần như là năng lực lĩnh vực của cường giả cấp chín.
Cách một tòa núi đều có thể cảm nhận được kiếm ý cực kỳ sắc bén, khiến Ma Vương đều thấy lạnh cả người, khó trách nó sẽ chú trọng như vậy. Dù sao kiếm ý không có đẳng cấp trực tiếp, Long Hạo Thần lấy Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán tỏa ra kiếm ý cường độ đã cực kỳ gần năm đó Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương sử dụng. Loại kiếm ý ở tầng này sao không khiến Ma Vương cảm thấy nguy hiểm?
Nó tuyệt đối không ngờ rằng mình dẫn đại quân tiến vào Ngự Ma Sơn Mạch, sẽ gặp phải phiền phức như vậy. Lúc này, dù không có cường địch nhân loại ngăn cản, mất đi Sử Ma yểm hộ, chúng sẽ rất nhanh bại lộ. Ngay lúc này, trong lòng Ma Vương bắt đầu nảy mầm muốn trốn. Không phải nó không đủ dũng cảm mà bởi vì ma tộc không thể tổn thất nhiều tinh anh như vậy!
Trong đại quân ma tộc này chỉ riêng là cường giả từ cấp tám trở lên thì có trên ba trăm tên. Có thể nói, trong ma tộc trừ bỏ năm chủng tộc đứng hạng đầu, bất cứ chủng tộc nào cũng không thể so sánh với đại quân này. Nếu tổn thất quá nhiều, trở về chờ đợi nó nhất định là lửa giận của Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, thậm chí còn có thể bị Ma Thần Hoàng trừng phạt.
Dải dây trắng sáng tựa như tơ lụa lại như lưỡi kiếm thủy tinh đột nhiên vọt lên không, xé rách không trung để lại cái đuôi huyễn lệ.
Quang mang chỉ chợt lóe đã hoàn toàn thu lại. Long Hạo Thần ở trên không trung thân thể lung lay một cái, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đã thu lại trong người.
Giờ đây sắc mặt hắn có chút tái nhợt, rõ ràng là do tiêu hao quá lớn linh lực. Sự thật là lúc này linh lực của linh lực của hắn cũng chỉ có thể khiến hắn miễn cưỡng lơ lửng trên không trung mà thôi.
Nhưng đối thủ của hắn thì càng thảm hơn nhiều. Thân thể Ác Ma Lĩnh Chủ tuy còn lơ lửng giữa không trung, nhưng có thể thấy rõ đáy mắt nó dần tắt lửa. Một sợi máu từ đỉnh đầu dọc xuống dưới người, cả thân thể bị một kiếm của Long Hạo Thần chém thành hai nửa.
Đây chính là thực lực, thực lực tuyệt đối. Kiếm ý phối hợp Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán khiến khí thế của Long Hạo Thần tăng lên tới đỉnh. Nếu không có trang bị tốt, xem như là cường giả cấp tám cũng khó chống cự. Càng thêm đáng sợ là kinh nghiệm thực chiến của Long Hạo Thần. Đầu tiên hắn giả bộ yếu thế, giả chạy trốn để hấp dẫn kẻ địch truy kích. Từ khi hắn phát động công kích đến lúc Ác Ma Lĩnh Chủ chết chỉ mất vài giây mà thôi. Cả tiết tấu đều nằm trong tầm khống chế của hắn, căn bản không cho Ác Ma Lĩnh Chủ cơ hội phát huy ra sức mạnh tuyệt đỉnh.
Tuy tuổi Long Hạo Thần không lớn nhưng trải qua đường đời vượt xa bạn cùng lứa tuổi. hắn đã bao nhiêu lần xuất sinh nhập tử? Bao nhiêu lần ở thời khắc khốn khó cố gắng xoay chuyển. Mỗi lần kinh nghiệm đối với hắn là một phần lực lượng, một lần lột xác. Vài năm nay, mặc kệ là tâm tình hay kinh nghiệm thực chiến hắn đều có thể so sánh với các tiền bối. Chứ nói chi hắn còn học được năng lực cường đại thời viễn cổ từ đám Thánh Vệ trong Tháp Vĩnh Hằng.
Miễn cưỡng vỗ động linh cánh, nhân lúc thân thể Ác Ma Lĩnh Chủ chưa rơi xuống đã cất nó vào Giai Điệu Vĩnh Hằng. Thế này Long Hạo Thần mới xoay người nhìn hướng ngọn núi bên cạnh. Trong trí nhớ của hắn, trước đó Thánh Vệ số chín đã bay qua ngọn núi này. Nhưng vì sao mãi đến giờ này vẫn không cảm giác được linh lực dao động do ma pháp sinh ra?
Nhờ vào lực linh hồn của ba Thánh Vệ, Thánh Vệ số chín phát động ma pháp ít nhất cũng nên tiếp cận tầng đỉnh cấp tám rồi.
Vừa nhìn chăm chú ngọn núi trước mặt, Long Hạo Thần mau chóng rơi xuống nhất, lại lần nữa nuốt vào một viên Đại Hồi Linh Đan, nhanh chóng hồi phục linh lực của mình, cũng đổi lại áo choàng đen nằm sấp xuống đất, nương bóng đêm ẩn nấp thân hình.
Kế hoạch từ lúc bắt đầu đến giờ, ít nhất hiện tại đều cực thuận lợi, để xem Thánh Vệ số chín có thể làm tới trình độ nào. Số chín, ngươi phải mau chút! Nếu không chỉ sợ không dọa nổi đám ma tộc.
Đúng không? Ma tộc không phải đồ ngốc, toàn diện đề phòng liên tục một lát sau không xuất hiện bất cứ động tĩnh gì, mới nãy bên kia núi xuất hiện linh lực quang thuộc tính kịch liệt dao động cũng biến mất, dường như tất cả đều trở về bình tĩnh.
Nhưng cũng chính bởi vì sự yên lặng này khiến đám ma tộc càng thêm sợ hãi. Dù sao thì sau khi tiến Ngự Ma Sơn Mạch, cũng có nghĩa là bọn chúng tiến vào lãnh địa nhân loại, sẽ gặp phải điều gì, chúng không biết. Vốn bọn chúng đã ẩn nấp rất kỹ, nhưng không ngờ nhanh như vậy bị kẻ địch phát hiện. Loại cảm giác bị tập kích này thật sự quá thống khổ. Chúng thà rằng chính diện cùng đại quân liên minh đánh một trận, thế còn hơn chẳng biết vì sao bị áp chế mà không biết kẻ địch là ai.
Ma Vương cực kỳ bình tĩnh. Có thể làm thống soái quân đoàn này, chỉ có thực lực thì không đủ. Số lượng cường giả cấp chín của ma tộc không ít. Cho dù lần lượt gặp phải mấy lần tập kích, Ma Vương không chút giận dữ, chỉ lạnh lùng quan sát xung quanh, vẫn không rời khỏi phạm vi đội mình. Nó là thống soái trong quân, là đại não quân đội. Có thể nói, một khi chiến đấu cấp quân đoàn, có nó hoặc không có, sức chiến đấu tổng thể của đội này sẽ cách biệt ba phần.
Thời gian từng chút một trôi qua, trừ ma pháp đột nhiên đến bất ngờ kia ra, không có động tĩnh gì khác.
Khuôn mặt Ma Vương xuất hiện lãnh ý, nó đã đoán được mình gặp phải chuyện gì. Tuy nó không dám khẳng định mới rồi tập kích mình có phải là Liệp ma Đòan nhân loại, nhưng thực lực cá nhân mạnh như thế ít thấy trong trinh sát. Hơn nữa số lượng đối phương không nhiều. Bọn họ đang kéo dài thời gian, khiến quân biên phòng Ngự Ma Sơn Mạch và Khu Ma Quan chuẩn bị sẵn sàng.
"Thu lại phòng ngự, tăng tốc độ cao nhất tiến lên!" Ma Vương suy nghĩ sáng tỏ xong lập tức ra lệnh.
Lúc này nó rút về tất cả trinh sát bị phái ra lúc bị tấn công, tin tức mang đến cực giống nhau, đều không phát hiện đại đội quân của nhân loại.
Không có Sử Ma yểm hộ, đương nhiên không cần phải giữ tốc độ tiến lên, cố gắng trong thời gian nhanh nhất từ Ngự Ma Sơn Mạch tiến vào lãnh địa nhân loại mới là lựa chọn thông minh. Chỉ cần đại quân tinh anh của mình có thể tựa như cây đinh đóng vào nội bộ liên minh thánh điện, vậy thì Khu Ma Quan chỉ có nước bị hủy diệt, Ngự Ma Sơn Mạch cũng không thể ngăn cản bước chân của đại quân ma tộc.
Quang mang tím chậm rãi thu lại, giữ ma pháp phòng ngự cần liên tục tiêu hao linh lực. Nhưng Địa Ngục Ma và Hùng Ma bên cạnh phối hợp rất ăn ý. Sau khi chúng kết thúc ma pháp, bị Hùng Ma khiêng lên vai sau đó đi tới, chuẩn bị xuyên qua sơn cốc trước mắt, xâm nhập vào Ngự Ma Sơn Mạch.
Ngay lúc này, Ma Vương đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Đây là bản năng sinh tồn, cường giả càng mạnh thì loại bản năng này càng cường. Điều này không liên quan đến chủng tộc mà là dựa vào thực lực.
Mặc dù nó không cảm nhận được bất cứ linh lực nào dao động, nhưng nó vẫn trước tiên cảm giác nguy hiểm trí mạng. Nó đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Dừng lại, dốc sức phòng ngự!"
Ngay lúc nó hét lớn thì sinh ra biến dị.
Các cường giả ma tộc nghe thống soái ra mệnh lệnh trái ngược đều có chút nghi hoặc. Ngay sau đó, lực uy áp cực mạnh lần lượt xuất hiện trong lòng chúng, tựa như một tòa núi đè ép đầu quả tim. Mà sự thật thì đúng là có một ngọn núi đang đè xuống chỗ chúng.
Chúng ở sơn cốc mé núi, không ngờ chẳng có chút báo hiệu hay thanh âm nào, núi chậm rãi ngã hướng chúng.
Bởi vì mới bắt đầu tốc độ rất chậm nên chúng không cảm giác ra, mãi đến khi núi to nghiêng nghiêng bắt đầu có nhiều đá rụng từ trên trời giáng xuống, áp lực mạnh mẽ đó mới xuất hiện.
Bình minh chưa đến, bầu trời vẫn tối đen. Dưới màn đêm, một tòa núi càng thêm đen ngang nhiên rơi xuống, tốc độ ngày càng nhanh. Từ đầu chậm rãi đến thế nhanh không thể đỡ, cả quá trình không tới nửa phút.
Nếu chỉ là mấy cường giả, dốc hết sức chạy thì có cơ hội trốn được. Nhưng đây là một đội quân chứ không phải một đội Diệt Liệp ma!
Quân đội số lượng cao tới năm ngàn, ở trong sơn cốc bị một ngọn núi tận cùng lớn nhất tới hơn hai ngàn mét áp xuống, cảm giác khủng khiếp đó thậm chí còn hơn một số cấm chú cấp chín.
Ma Vương khuôn mặt tại khoảnh khắc núi đè thì đã biến tái xanh. Nó không bao giờ ngờ nổi những nhân loại này có thể làm được. Bọn họ lại có thể làm một tòa núi nghiêng, trở thành vũ khí kinh khủng nhất.
Mặc kệ thực lực nó mạnh bao nhiêu, nó không thể nào kháng cự ngọn núi! Trong cả ma tộc, có thể chống đối một tòa núi lớn sợ rằng chỉ có Ma Thần Hoàng.
Cho nên nó có thể làm, là ra lệnh lùi lại, lùi lại không tiếc trả cái giá đắt.
Cuồng Ma ở trước đội nhất lấy tốc độ kinh người điên cuồng chạy, chạy như điên tới phía trước. Đằng sau đám Đại Ác Ma cũng không chút do dự vỗ đập cánh, điên cuồng bay ra ngoài.
Nhưng ở giữa đội Hùng Ma và Địa Ngục Ma thì sao? Địa Ngục Ma còn có thể dựa vào ma pháp gia tăng tốc độ của mình, nhưng Hùng Ma là loại binh chủng lực phòng ngự siêu mạnh, thì tốc độ lại là chỗ yếu của chúng. Hơn nữa hai bên có chủng tộc khác, tốc độ rút lui của chúng sao nhanh được.
Trên trời núi đè không đợi ai, chỉ mất nửa phút! Khi tòa núi to lớn ầm ầm ngã xuống, Ma Vương cấp chín dựa vào linh lực cường đại ít nhất mang theo mấy chục Hùng Ma chỉ cảm thấy lòng mình đang nhỏ máu.
Tiếng gầm to lớn gần như khiến toàn bộ Ngự Ma Sơn Mạch chấn động. Động đất kinh khủng khiến mặc kệ là cường giả chủng tộc ma tộc nào đều bị chấn văng lên. Mặc dù chúng tuyệt đối là tinh anh trong ma tộc, nhưng chấn động kinh khủng như vậy, ngay cả núi xung quanh đều bị chấn nứt, sao chúng có thể thoải mái chịu đựng được? Chỉ có đám Đại Ác Ma bay trên trời là đỡ chút, nhưng cũng kéo dài thời gian rất ngắn.
Một tòa núi nghiêng, điều này đáng sợ cỡ nào? Tiếng chấn điếc tai, trọng lượng to lớn, khiến xung quanh ít nhất có bảy ngọn núi xuất hiện tình trạng núi lở. Không biết nhiều ít hòn đá to hơn ba thước từ trên trời lăn xuống, tựa như sơn thần tức giận, điên cuồng đập đại quân ma tộc.
Khi ngọn núi kia nghiêng, có một bóng dáng vàng phóng lên cao, mở ra bốn cánh bềnh bồng giữa không trung.
Khi bên dưới tòa núi nghiêng ngả, một luồng sáng vàng đất nhập vào ngực hắn, hơi thở chớp mắt biến mất.
Đây là chân chính đất rung núi chuyển! Cảnh tưởng rung động như vậy là lần đầu tiên Long Hạo Thần chứng kiến. Tuy hắn đã đánh giá Thánh Vệ số chín rất cao, nhưng tuyệt đối không ngờ Thánh Vệ số chín cho hắn bất ngờ lớn đến vậy.
Nó lại đẩy ngã một ngọn núi? Đây đối với ma tộc đã không thể dùng tổn thất hình dung, quả thực chính là đả kích trí mạng!
Vừa né tránh đá trên trời, trong mắt Long Hạo Thần lộ ra hưng phấn chưa bao giờ có. Mặc kệ tâm trí hắn trầm ổn cỡ nào, ở giờ khắc này không hưng phấn là không thể nào! Hắn chính mắt nhìn thấy, ít nhất hơn hai phần ba Hùng Ma và Địa Ngục Ma đều bị ngọn núi to đè ép. Coi như là trốn ra được cũng bị động đất kinh khủng nhất sau khi núi rơi xuống ảnh hưởng.
Tiếng chấn kịch liệt như thế, ngay cả Long Hạo Thần cách xa đều bị chấn bay ra ngoài, huống chi là ở cự ly gần chịu đựng. đại quân ma tộc tinh anh đã bị đánh tàn phế.
"Ha ha…" Long Hạo Thần vừa mới cất tiếng cười to thì thanh âm đột ngột dừng.
Ánh vàng chợt lóe, bóng dáng hắn đã biến mất trong không khí, trở về Tháp Vĩnh Hằng.
Gần như ở giây phút hắn biến mất, một luồng sáng ám kim xẹt qua. Ngay sau đó lộ ra khuôn mặt tràn ngập hận thù và phẫn nộ dữ tợn của Ma Vương.
Một nhân loại? Chẳng lẽ chỉ có một mình nhân loại này? Không, điều này tuyệt đối là không thể nào.
Đả kích trước mắt đối với Ma Vương thật là quá to lớn, đúng là vừa ra đường đời liền tiêu đời. Núi đè mang đến đả kích cho quân đội của nó là không cách nào hình dung. Một tòa núi to lớn đến thế, mặc dù hơn một nửa kẹt núi bên cạnh, nhưng thân núi trầm trọng vẫn là rơi vào sơn cốc. Đổi lại là nó, có lẽ còn có thể trước khi núi đè lấy linh lực cường đại đào ra cái động tạm thời giữ mạng. Nhưng nó cấp chín, thủ hạ thì không phải là cấp chín!
Quân đoàn này từ khi thành lập tới nay luôn ở dưới sự chỉ huy của nó. Mỗi một cường giả đều là nó tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chỉ thuộc về Ma Thần Hoàng chỉ huy. Khi nó ở trong đội này, nó không còn là Ma Vương của Ác Ma tộc, mà là quân đoàn trưởng quân đoàn Thần Hoàng thứ hai trực thuộc Ma Thần Hoàng. Nhưng mà, nhưng mà nó thống lĩnh quân đoàn tuyệt đối tinh anh này, dưới tình huống không trông thấy cả đại bộ đội của nhân loại, lại bị tổn hại nặng nề gần như tàn phế. Điều này không phải chỉ là sỉ nhục, càng là thất bại không thể xóa nhòa. Trách nhiệm này nó gánh vác không nổi!
Kẻ địch rốt cuộc là ai? Vì sao hắn có thể bỗng nhiên biến mất? Đây rốt cuộc là năng lực như thế nào? Rõ ràng linh lực hắn không mạnh, chẳng lẽ lúc trước hắn sử dụng quyển trục ma pháp cấp cấm chú? Nhưng hắn là quang thuộc tính! Có thể khiến một tòa núi to ngã, ít nhất cũng phải là quyển trục ma pháp thổ thuộc tính.
Lúc Long Hạo Thần biến mất, rõ ràng cảm giác được Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực phát ra từng đợt nóng cháy. Điều này nghĩa là có từng cái linh hồn cường đại thông qua Giai Điệu Vĩnh Hằng dung nhập vào Tháp Vĩnh Hằng. Này cũng có nghĩa là đại quân ma tộc…hì hì.
Đột ngột hiện ra ở tầng một Tháp Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần ngồi phịch xuống đất, kiềm không được cười to.
Mặc kệ Ma Vương mi mạnh cỡ nào, quân đoàn do tinh anh tổ thành cường bao nhiêu, lần này, ta xem các ngươi làm sao tấn công nhân loại. Dọa chết các ngươi!
Thánh Vệ số chín, rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào? Điều này thật quá sức, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của ta!
Long Hạo Thần bản năng sờ khô lâu vàng trước ngực, lòng bất giác hiện ra vẻ mặt hơi kỳ lạ của Thánh Vệ số chín lúc rời đi. Đó là linh hồn dao động có vài phần tàn nhẫn, một chút dữ tợn và chút xíu hưng phấn.
Thật rõ ràng, ở thời điểm đó thì Thánh Vệ số chín đã quyết định làm như thế nào.
Nó lại có thể khiến một tòa núi to ngã sập, mặc dù có nhờ lực lượng của ba đại Thánh Vệ nhưng cũng rất là khủng bố! Đủ sánh ngang với ma pháp cấm chú kinh khủng. Đúng vậy, là cấm chú. Chỉ sợ nếu bên liên minh hỏi thì phải dùng cái cớ một quyển trục cấm chú thổ hệ để giải thích.
Thật ra thì ma pháp Thánh Vệ số chín phát động tuy mạnh nhưng không đạt tới cường độ cấm chú, hoặc nên nói chỉ tới lằn ranh cấm chú.
Nếu như là cấm chú thổ hệ chân chính, trong sơn mạch này uy lực cực khủng bố, tuyệt đối không chỉ đơn giản lật ngã một tòa núi. Cấm chú thổ hệ chân chính thậm chí có thể khiến một tòa núi chớp mắt phá nát, hóa thành mưa sao băng đập hướng kẻ địch.
Nhưng tuyệt đối đừng tưởng rằng cứ là cường giả cấp chín thì có thể sử dụng cấm chú. Cho dù là một số cường giả cường đại cấp chín có hơn hai mươi vạn linh lực thì không nhất định thi triển được cấm chú.
Thi triển cấm chú cần bản thân có sự thân thiết cực mạnh với nguyên tố thuộc tính, cần có chú ngữ hơn nữa hoàn thành nó mới được. Cấm chú có rất nhiều tính không xác định, tuyệt không phải cấm chú thì nhất định sẽ mạnh, chỉ có ở thời điểm thích hợp thi triển cấm chú thích hợp mới có năng lực hủy thiên diệt địa.
Ma tộc dù gì cũng là kẻ từ ngoài đến, vốn không thuộc về thế giới này, bởi vậy cấm chú của ma tộc gần như đều là sáng lập từ sáu ngàn năm tới nay. Không nói số lượng ít, hơn nữa điều kiện sử dụng cực khắt khe. Chỉ có ma thần thứ hạng mười hàng đầu là chắc chắn có thể sử dụng cấm chú. Ma thần thứ hạng đằng sau thì khó mà nói, cần xem tình huống cụ thể và ngộ tính của mỗi đời ma thần.
Thánh Vệ số chín tuy lật ngã một tòa núi nhưng nó sử dụng ma pháp tiêu hao linh lực ít hơn cấm chú nhiều, nếu không thì sao nó hoàn thành được? Dù là vậy, ma pháp này cũng hiện ra đầy đủ sự chênh lệch với ba đại Thánh Vệ khác.
Mãi đến khi Thánh Vệ số chín hoàn thành ma pháp này, Long Hạo Thần mới hoàn toàn hiểu rõ ba Thánh Vệ khác tôn kính nó là vì sao.
Mới rồi Thánh Vệ số chín phát động là một ma pháp tổ hợp, thuộc tính vốn là ma pháp tổ hợp. Cả quá trình nói đến không phức tạp lắm, nhưng muốn hoàn thành thì cần linh lực khổng lồ, hơn nữa cần có núi to, càng cần tính toán chính xác chống chế, điều chỉnh tiết tấu thi pháp, tìm điểm trọng tâm, từng loại quá trình phức tạp.
Nếu ngọn núi này lớn chút nữa, Thánh Vệ số chín sẽ không thể hoàn thành ma pháp. Sự thật chứng minh, may mắn luôn đứng về phía nhân loại.
Dựa vào năng lực thổ thuộc tính cường đại của mình, Thánh Vệ số chín trực tiếp chui vào lòng núi, sau đó từ bên trong phá hư. Đương nhiên không phải phá hỏng cả lòng núi mà là ở bên trong cách ma tộc khá gần từ mặt đất chừng trăm mét bắt đầu phá hư. Vào lúc đó, chính là Nhã Đình phát động ma pháp, ma tộc hơi hỗn loạn.
Thánh Vệ số chín thi triển ra ma pháp thứ nhất là Hóa Thạch Thành Bùn. Nó làm mềm đi mảng lớn nham thạch, hơn nữa khiến bên trong thổ nguyên tố dày nặng vận chuyển kịch liệt trực tiếp xông hướng bên trên, khiến trong lòng đất xuất hiện một lỗ hổng. Sau đó nó không ngừng mở rộng lỗ hổng, lại khiến bên trên lỗ hổng không ngừng tăng trọng lượng.
Khi lỗ hổng lớn đến trình độ nhất định, nó mới dốc hết toàn lực thi triển Trọng Lực Thuật, thế này mới hoàn thành cấm chú thổ hệ bản sơn trại, Di Sơn Đảo Hải.
Không nói đến uy lực ma pháp này, chỉ riêng sự sáng ý đã vượt xa cấp bậc Đại ma pháp sư có thể đạt được. Đương nhiên, vì điều này Thánh Vệ số chín cũng trả cái giá cực lớn, nó và đồng bạn Thánh Vệ đều sẽ ngủ một đoạn thời gian rất dài. Nhưng khoảng thời gian này Long Hạo Thần cũng không có gì cần chúng. Tiến vào liên minh thánh điện, hắn sẽ không tùy tiện triệu hoán Thánh Vệ trợ giúp. Dù sao bọn chúng vẫn là sinh vật vong linh, dễ dàng dấy lên hiểu lầm không cần thiết.
"Đáng tiếc." Sau khi hưng phấn qua đi, Long Hạo Thần nhịn không được dùng nắm đấm phải đập vào lòng bàn tay trái.
Đúng vậy! Nếu liên minh thánh điện có thể ở gần đó mai phục một đội tinh anh, tiếp đến uy lực Di Sơn Đảo Hải đột nhiên phát động, chỉ sợ đại quân tinh nhuệ của ma tộc sẽ vĩnh viễn ở lại Ngự Ma Sơn Mạch.
Đồng bạn còn ở trong núi, Long Hạo Thần không dám kéo dài thời gian, khoanh chân xếp bằng, mau chóng hồi phục linh lực của mình. Lấy tu vi hiện tại của hắn thêm vào ba đại linh khiếu, thể chất thần quyến giả, toàn quá trình hồi phục chỉ dùng mười phút. Vừa mới hấp thu nhiều linh hồn mạnh mẽ, Tháp Vĩnh Hằng đối với chủ nhân mới Long Hạo Thần không keo kiệt, quang nguyên tố đậm hơn bên ngoài gấp mười lần.
Quang mang vàng chợt lóe, Long Hạo Thần lại trở về Ngự Ma Sơn Mạch. Hắn cố gắng khống chế linh lực sẽ phóng ra quang mang, lúc vừa ra thì thân hình chợt lóe, hạ xuống bên dưới một mảnh phi lao. Chỗ này là trước khi hắn rời đi đã nhìn kỹ.
Phương xa chưa kết thúc hỗn loạn, Long Hạo Thần ở bên này vẫn có thể nghe rõ phía xa truyền đến tiếng gào. Uy lực của Di Sơn Đảo Hải triệt để kéo chân ma tộc, bọn chúng đang tiến hành cứu sống. Dù sao công kích khủng bố như thiên tai này, người bị thương số lượng hơn xa người chết. Mười phút ngắn ngủi hiển nhiên không đủ cho ma tộc giải quyết vấn đề.
Long Hạo Thần không định tới gần. Hắn biết rõ, lúc này ma tộc chẳng những suy yếu cũng rất mẫn cảm. Ma Vương cấp chín còn mong chờ hắn xuất hiện kìa.
Cảm giác tăng lên tới cực độ, Long Hạo Thần lặng lẽ cảm nhận động tĩnh phương xa, trên mặt cũng dần biểu lộ nụ cười. Tình trạng thương tổn của ma tộc còn nghiêm trọng hơn hắn dự đoán. Tuy rằng hắn không thấy tình hình cụ thể, lại cảm giác được số lớn ma tộc đều nằm trên đất.
Điều khiến Long Hạo Thần thả lỏng nhất là khi ngọn núi kia ngã xuống, chủ yếu là đè Hùng Ma và Địa Ngục Ma, đây chính là sức chiến đấu mạnh nhất trong đội. Đặc biệt là năm trăm Địa Ngục Ma, nếu đặt trên chiến trường thì chính là năm trăm Ma Đạo Sĩ và Đại Ma Đạo Sĩ! Nhưng hiện tại thì, hì hì, có thể sống tiếp chỉ sợ không nhiều. Coi như không bị đè chết cũng sẽ bị đánh chết.
Không dừng lại lâu, Long Hạo Thần đã cố gắng làm được tốt nhất. Tuy rằng kẻ địch bị thương năng nhưng không phải đội Liệp ma Đòan bọn họ có thể đối kháng. Mục đích đã đạt được, tất nhiên hắn phải hội hợp với động bạn.
Ma Vương Safin đang đau lòng nhỏ máu! Nó đang đích thân tham gia hành động đào núi cứu thuộc hạ bên dưới. Dựa vào thực lực cường đại cấp chín, mỗi lần nó ra tay là khoảng mười mét vuông đá núi hóa thành tro tàn, không sinh ra bất cứ chấn động nào.
Nhưng, xuất hiện trước mắt nó, là từng thi thể nhìn không rõ hình dạng bị đè thành thịt vụn.
Lúc trước đã đơn giản điểm danh nhân số, Cuồng Ma đã chạy thoát cũng tụ tập lại. Cả quân đoàn còn lành lặn lại chỉ có hơn một phần ba, sống sót không tới hai phần ba. Ít nhất hơn một ngàn chiến sĩ ma tộc cường đại đã chết dưới núi đè.
Sự tổn thất này khiến Safin không cách nào chịu đựng, hơn nữa nỗi thống hận này không có chỗ trút ra.
"Grao!!!" Safin ngửa đầu giận dữ gầm lên một tiếng, điên cuồng đánh mấy đấm vào núi trước mặt, hòn đá tạc vỡ bắn tung, từng cái động bị đánh ra.
"Đừng để ta biết ngươi là ai, đừng để ta biết ngươi là ai!" Ma Vương Safin lại lần nữa ngửa đầu cuồng rống, trong đầu nó bỗng xuất hiện một bóng vàng chợt biến mất, bốn cánh, hắn có bốn cánh.
"Truyền lệnh của ta, mang theo thương binh, rút lui!"
Đánh lén bất ngờ đã thất bại, còn tổn thất thảm trọng, thuộc hạ chiến sĩ ma tộc đa số bị thương, trừ rút lui ra nó không có lựa chọn khác. Bên liên minh thánh điện rất có thể đã biết tình huống bên này, nếu không đi thì nói không chừng không thể đi nữa.
Mang theo tràn ngập hận ý và không cam lòng, Ma Vương Safin, đoàn trưởng quân đoàn Thần Hoàng thứ hai dẫn theo thuộc hạ rút lui theo đường cũ.
"Đại ca, cậu làm cách nào biến ra ảo thuật như vậy?"
Khi Long Hạo Thần và đồng bạn hội hợp trên đỉnh núi thì gần như lập tức bị đồng bạn vây quanh. Tuy bên này khoảng cách sự việc xảy ra hơi xa, nhưng núi sụp phát ra tiếng chấn khủng bố chỉ sợ đã truyền khắp Ngự Ma Sơn Mạch. Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên họ cũng nghe được.
Long Hạo Thần kể ra cả quá trình một lần, mọi người nghe trợn mắt há hốc mồm.
"Thánh Vệ số chín lại mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ nó phóng thích một cấm chú?" Lâm Hâm vẻ mặt hâm mộ.
Dựa vào sức một người ngăn cản một đội quân cường đại như vậy, cùng là ma pháp sư như y thì thật sự là quá rung động.
Long Hạo Thần lắc đầu.
"Ta có thể khẳng định không phải là cấm chú, chắc là nó có địa lợi và thêm một ít năng lực thi pháp đặc biệt. Nhưng anh đích thực cần học hỏi Thánh Vệ. Dù là kinh nghiệm hay thực lực của họ, chúng ta đều không thể sánh bằng, còn cần học rất nhiều."
Vương Nguyên Nguyên nói.
"Đoàn trưởng, nếu chúng đã bị đánh tàn phế, cậu nói xem chúng còn tiếp tục tiến tới không?"
Long Hạo Thần lắc đầu nói.
"Trên đường trở về ta phát hiện chúng đang rút lui. Mục tiêu đã lộ, lại chịu đả kích như vậy, chỉ cần thống soái không ngu như heo thì nhất định sẽ không dẫn đội tiếp tục đi tới. Ngự Ma Sơn Mạch đã thủng, cho dù không thiếu núi, lỡ đâu bị đè lần nữa thì chúng không phát điên sao được? Vậy cũng tốt, lần sau đại quân ma tộc muốn lẻn vào Ngự Ma Sơn Mạch cũng sẽ có ám ảnh tâm lý, ai biết ngọn núi có thể đột nhiên ngã hay không?"
Mọi người không hẹn mà cùng cười. Chiến tích như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể tự hào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Khi đại quân ma tộc từ phương xa chân chính rút lui khỏi Ngự Ma Sơn Mạch, trời đã dần sáng. Bình minh thuộc về nhân loại yêu thích quang minh. Đối với ma tộc thì đây là một trận thảm bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.