Chương trước
Chương sau
Long Hạo Thần suy nghĩ một lát sau, ra quyết định.
"Khu Ma Quan ở Ngự Ma sơn mạch gần như là vị trí chính giữa. Ngự Ma sơn mạch dọc theo biên giới, cho dù số lượng đại quân ma tộc nhiều gấp mấy lần cũng không thể chặn nguyên biên cảnh. Chúng ta đi đường vòng, thế nào cũng sẽ tìm ra chỗ phòng ngự tương đương yếu ớt. Chỉ cần tiến vào Ngự Ma sơn mạch rồi thì đương nhiên có thể trở về Khu Ma Quan."
Lập kế hoạch xong, mọi người liền lên đường, giữ cự ly với đại doanh ma tộc, đi hướng biên cảnh phía bắc. Bởi vì đại bản doanh ma tộc ở hướng đông nam, chỉ có tiến hướng bắc họ mới có nhiều cơ hội, cũng không dễ đụng độ quân tiếp viện của ma tộc.
Phạm vi ma tộc trú đóng còn lớn hơn họ tưởng. Quân chủ lực rậm rạp như kiến, có nhiều quân đội phụ trợ và tuần tra, trinh sát đi lại dọc biên giới.
Trừ đại quân ma tộc ở chính diện Khu Ma Quan ra, mỗi một khoảng cách đều có đồn canh trú đóng một ít quân ma tộc. Dương nhiên, những chỗ này đều là đối diện sơn mạch, dự phòng liên minh thánh điện sẽ dọc theo sườn núi tập kích. Dù sao biên cảnh dài như vậy, ma tộc không thể nào bao vây hết liên minh thánh điện, đây cũng là nguyên nhân Long Hạo Thần chọn đi đường vòng.
Đĩ nhiên cách này không phải Long Hạo Thần tự nghĩ ra. Liệp ma Đoàn từ cấp suất trở lên gần như đều chọn đột phá chỗ yếu nhất, tiến vào lãnh địa của đối phương.
Vì an toàn, đám Long Hạo Thần tiếp tục hướng bắc gần hai trăm mét mới dừng lại. Lúc này sắc trời đã sáng tỏ, sắp đến giữa trưa.
Tìm một lùm cây không um tùm lắm, Long Hạo Thần dẫn đồng bạn tới đó nghỉ ngơi. Buổi tối mới là lúc ẩn thân tốt nhất, tối nay là thời gian họ trở về liên minh.
Theo ý Long Hạo Thần, kỳ thực lúc bình minh mới là tốt nhất. Bởi vì khi ấy, mặc kệ là nhân loại hay ma tộc thì ý chí lực sẽ giảm đến thấp nhất. Nhưng vấn đề là hắn bị hạn chế tuyển chọn thời gian, bởi vì Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn.
Trải qua mấy ngày thử nghiệm, Long Hạo Thần phát hiện Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn mỗi khi tới bình minh hoặc chạng vạng đều không thể phóng thích ra.
Không cần nghi ngờ, Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn cấp sử thi bảo hộ mọi người mạnh cỡ nào. Kỹ năng Thuẫn Tường do tấm thuẫn này thi triển uy lực mạnh đến nỗi dù đối mặt cường giả cấp chín cũng có thể chống đỡ một thời gian. Cường giả cấp tám càng đừng nghĩ dễ dàng phá vỡ. Tuy từ bên này phá vòng vây không nguy hiểm lắm, nhưng vì an toàn, đương nhiên Long Hạo Thần phải chọn lúc có thể sử dụng Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn đánh vỡ phòng tuyến trinh sát của ma tộc.
Mọi người ở trong bụi cây nghỉ ngơi lấy sức, không nhóm lửa, yên tĩnh chờ đợi đêm tối tiến đến.
Tà Nhãn của Hàn Vũ lặng lẽ bay trên bụi cây, một con mắt to thỉnh thoảng lóe lên quang mang, dò xét tình hình xung quanh.
Lúc này họ cách trạm gác ma tộc khoảng hai mươi mét, là khoảng cách vô hiệu ma pháp truy tầm của ma tộc. Đặc biệt là bên này không phải chính diện Khu Ma Quan.
Trong Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, trừ Long Hạo Thần và Thải Nhi tu vi tăng nhanh nhất, tốc độ tăng lên của mọi người kỳ thật không chậm, chẳng qua ánh hào quang đều bị Long Hạo Thần, Thải Nhi che lấp. Ví dụ như Hàn Vũ. Hiện tại nội linh lực của Hàn Vũ đã cao hơn sáu ngàn, tiêu chuẩn tu vi cấp sáu bậc bốn. Y chỉ mới hơn hai mươi tuổi! Lấy ví dụ đơn giản, cha Long Hạo Thần ở tuổi như Hàn Vũ chưa chắc tu cao hơn y.
Hàn Vũ tăng thực lực thì đồng bạn ma thú Tà Nhãn của y cũng tiến hóa đến thống lĩnh, tương đương với nhân loại cường giả cấp sáu. Độc nhãn to hơn nửa mét, hơn nữa có bốn cái vòi mềm dài hơn sáu mét. Tuy trong Liệp ma Đoàn tác dụng phần lớn của nó là tìm kiếm, nhưng thực tế thì Tà Nhãn có sức chiến đấu không tầm thường.
Bầu trời dần tối đen, vài quân đội ở biên cảnh nhóm lửa.
Một đội tuần tra do năm mươi con Song Đao Ma tổ thành đang tuần tra ở lằn ranh biên giới. Số lượng Song Đao Ma là khổng lồ nhất trong cả ma tộc, loại công việc nặng nhọc mệt mỏi như vậy đương nhiên phải do chúng làm.
Trừ Song Đao Ma ra, trong đội này còn có hai Ma Nhãn Thuật Sĩ, chắc là phụ trách truyền tin tức.
Chúng đang tiến lên, đột nhiên Ma Nhãn Thuật Sĩ phát ra tiếng kêu sắc nhọn, dừng bước. Đám Song Đao Ma cũng mau chóng dừng lại vây nó vào chính giữa. Ma tộc thấp kém không có ngôn ngữ, đều dựa vào bản năng truyền tin.
Sáu con mắt của Ma Nhãn Thuật Sĩ nhìn chăm chú một hướng, nhưng ngay sau đó, mặc kệ là nó hay Song Đao Ma đều không kiềm được run rẩy dán sát mặt đất.
Một đội mặc áo choàng đen đi hướng bọn chugns. Đi trước nhất không phải hình người mà là con rồng đen thân thể cực to lớn. Trong mắt rồng lấp lóe luồng sáng đỏ, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Ma Nhãn Thuật Sĩ và Song Đao Ma, đám binh sĩ ma tộc này đã suýt nữa mềm nhũn.
Sau lưng rồng đen đi theo chín người mặc áo choàng đen. Trong đó một người đi trước nhất gỡ xuống mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, trong tay cầm lệnh bài vung vẫy hướng Ma Nhãn Thuật Sĩ và Song Đao Ma, chân không chút dừng lại, ngẩng đầu bước đi.
Đừng nói là ngăn cản, hỏi han, đối với Ma Nhãn Thuật Sĩ và Song Đao Ma mà nói, trước uy áp của Nghịch Thiên Ma Long, chúng nó thậm chí không có dũng khí đứng lên, chỉ có thể tràn ngập kính sợ nhìn đám ma tộc rất có thể là cường giả đỉnh cấp đi xa, dần dần biến mất trong bóng đêm. Hướng họ đi chính là Ngự Ma sơn mạch.
Mãi đến khi uy thế con rồng hoàn toàn biến mất, đội binh tuần tra mới bò dậy khỏi mặt đất, tiếng thở dốc rõ ràng biến nặng nề. Đây là lần đầu tiên chúng ở khoảng cách gần tiếp xúc cường giả đỉnh cấp, bình tĩnh được mới kỳ.
Tình huống giống vậy liên tiếp xuất hiện ở biên cảnh, có ít nhất bốn đội tuần tra bị dọa nằm rạp dưới đất. Nếu chỉ là cường giả ma tộc hình người, có lẽ chúng còn dám tiến lên hỏi một câu. Nhưng vấn đề là, dẫn đầu là Nghịch Thiên Ma Long thật sự!
Cả ma tộc thì tổng lượng sinh sản của Nghịch Thiên Ma Long chẳng qua hơn hai trăm, bọn chúng mới là thuộc hạ chân chính của Ma Long Hoàng. Xem như là ma thần thứ hạng thấp chút, ở trước mặt chúng còn phải khép nép chứ nói gì là ma tộc thấp kém phụ trách tuần tra.
"Mạch Đâu ngày càng ra dáng nha." Dưới áo choàng đen đột nhiên truyền ra tiếng cười khẽ.
Người mặc áo choàng đi đầu quay lại, lạnh lùng trừng người nói chuyện. Người vừa nói chuyện vội vàng ngậm miệng, không dám nói nhiều.
Không sai, đội mặc áo choàng đen này chẳng phải chính là đám Long Hạo Thần sao? Vì giả trang thành Diệt Liệp ma, Long Hạo Thần triệu hoán ra Thánh Vệ số mười một và Thánh Vệ số mười hai, tất cả đều mặc áo choàng đen, heo con Mạch Đâu thì biến thành bộ dáng Nghịch Thiên Ma Long. Tuy chỉ có khí thế uy nhiếp, không có sức chiến đấu thực tế, nhưng dùng để hù dọa ma tộc thấp kém đã đủ rồi.
Một đường đi tới thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Mãi đến khi họ tiến vào phạm vi Ngự Ma sơn mạch, Mạch Đâu nuốt vào viên ma tinh thứ năm cấp sáu để giữ thân hình Nghịch Thiên Ma Long vẫn không gặp chút phiền phức nào.
Kỳ thật, hình dạng của họ hiện giờ không gặp rắc rối mới là bình thường. Bề ngoài Diệt Liệp ma, Nghịch Thiên Ma Long dẫn đội, đừng nói là binh tuần tra bình thường, xem như là ma tộc cấp bảy, tám cũng chưa chắc dám tiến lên kiểm tra. Long tổ Diệt Liệp ma, đây chính là cấp bậc trung tâm cường đại.
Chỉ là bọn họ ở trong lãnh địa ma tộc trải qua quá nhiều nguy hiểm, Long Hạo Thần không thể không cẩn thận đề phòng. Mãi đến khi tiến vào Ngự Ma sơn mạch mọi người mới xem như bình tĩnh lại. Từ giờ khắc này, xem như họ đã trở lại địa bàn thuộc về nhân loại.
Mạch Đâu lại hóa thành heo con, mệt mỏi ngủ trong ngực Trần Anh Nhi. Mạch Đâu rõ ràng có tiến bộ, lúc trước dù cho có nhiều tinh hạch sung túc bổ sung, nó cũng không thể biến ảo thành ma tộc cấp chín trong thời gian dài như vậy. Ít ra thì trước khi Trần Anh Nhi thăng lên cấp bảy, nó không cách nào tăng cấp lên nữa.
Thay áo choàng đen, lấy xuống ma đồng, thu hồi hai Thánh Vệ, đám Long Hạo Thần lập tức biến trở về hình dạng Liệp ma Đoàn. Dưới áo choàng đen mọi người mặc đầy đủ trang bị, lúc này lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Sát khí đều là từ trong chiến đấu sinh tử hình thành. Chính họ không cảm giác được, nhưng trên thực tế, không ngừng rèn luyện khiến khí chất của họ biến đổi nhiều.
Nơi này không phải chỗ dừng chân, mọi người trèo thẳng lên đỉnh Ngự Ma sơn mạch.
Ngự Ma sơn mạch chính là sơn mạch lớn nhất trong liên minh thánh điện. Chẳng những dọc ngang ngàn dặm, độ sâu cũng rộng tới trăm dặm. cho dù lấy thực lực như họ, nếu không nhờ bay lên thì không thể nào trong hai ngày đi hết nguyên Ngự Ma sơn mạch.
Vì cẩn thận, không để bị kẻ địch ẩn trong sơn mạch phát hiện, dĩ nhiên Long Hạo Thần sẽ không để đồng bạn bay đi tiết kiệm sức lực. Đối với họ, trèo lên cũng không tính quá mệt nhọc. Vương Nguyên Nguyên giúp đỡ Trần Anh Nhi, Tư Mã Tiên giúp đỡ Lâm Hâm, tốc độ leo núi của mọi người so với đi trên đất bằng không chậm bao nhiêu.
Bóng tối dần đen đặc. Sau khi tiến vào Ngự Ma sơn mạch mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đám Long Hạo Thần đã leo lên đỉnh ngọn núi. Ngọn núi này cao khoảng hai ngàn mét, phương bắc vốn lạnh lẽo, đỉnh núi hoàn toàn bị băng tuyết bao phủ. Gió núi buổi tối càng khiến người cảm nhận lạnh lẽo tận xương.
"Phía nam dường như có vấn đề." Hàn Vũ đột nhiên nhỏ giọng nói với Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần nhìn hướng hắn chỉ, bởi vì đỉnh núi mây khói vờn quanh, buổi tối không có quang mang, cho nên lấy thị lực như hắn cũng không phát hiện cái gì.
Hàn Vũ nói.
"Là Tà Nhãn phát hiện, dường như có số lượng không ít, nhưng khoảng cách hơi xa, không thể xác định là người bên ta hay là ma tộc."
Long Hạo Thần suy tư một lúc sau, nói.
"Để Tà Nhãn bay gần chút dò xét xem, ít nhất phải tra xét ra đám người đó là tiến vào trong Ngự Ma sơn mạch hay đi ra ngoài."
Hàn Vũ mắt sáng ngời, thoáng chốc hiểu ý Long Hạo Thần.
Thực rõ ràng, nếu những người này là từ trong sơn mạch ra ngoài, thì rất có khả năng là phía nhân loại phái ra. Nếu là tiến vào bên trong, thì xác suất là ma tộc lớn hơn nhiều. Nhân loại sẽ không ở biên cảnh này dựng kiến trúc phòng ngự. Bởi vậy đám quân đội đột nhiên xuất hiện dù là nhân loại hay ma tộc đều là kỳ binh.
Tà Nhãn nhẹ lắc lư bốn cây xúc tua dài ra ngoài. Nó làm ma thú hệ tinh thần, tác dụng của nó có lúc còn lớn hơn ma thú cấp cao. Thân thể bềnh bồng, nó bay hướng mới nãy phát hiện dấu vết. Nếu cẩn thận chú ý sẽ phát hiện, trên người Tà Nhãn phát ra một tầng sáng hơi vặn vẹo, đây là tinh thần dao động của nó. Có gợn sóng tinh thần này, bất cứ ma pháp truy tung nào rơi trên người nó thì như đánh vào không khí, không thể làm nên tác dụng gì, đặc biệt là ma pháp dò xét từ xa.
Rất nhanh Tà Nhãn đã trở lại, cả quá trình điều tra chỉ khoảng mười phút. Nó quay về trước mặt mọi người, không chờ Hàn Vũ đặt câu nói thì một mắt to của Tà Nhãn đã lóe quang mang bạc trắng kỳ lạ. Ngay sau đó, một luồng sáng hiện ra trước mặt mọi người, có hình ảnh xuất hiện.
Hàn Vũ nhìn tình trạng này thì chấn kinh.
"Ô, ngươi lại tiến hóa ra năng lực mới, lại có thể lưu trữ hình ảnh, thật tốt quá!"
Mọi người không rảnh khen năng lực Tà Nhãn, đều nhìn chằm chằm hình ảnh. Bỗng chốc sắc mặt mọi người biến trầm trọng.
Trong hình, chính là ma tộc. Bọn chúng đang lặng lẽ trèo qua một ngọn đồi, bò hướng Ngự Ma sơn mạch.
Có thể thấy, trong đó có một số ma tộc bay trên cao đang phóng ra từng tầng quang mang vặn vẹo. Đây là một chủng tộc rất nhỏ trong ma tộc, gọi là Sử Ma. Chúng nó cũng là thuộc tính tinh thần, nhưng không thể so sánh với Tà Nhãn cấp thống lĩnh, tu vi khoảng chừng cấp bốn, có thể phóng ra năng lượng tinh thần che chắn giống Tà Nhãn.
Bởi vì tu vi của Tà Nhãn vượt qua chúng, lại cùng là ma tộc thuộc tính tinh thần, cho nên trước tiên cảm giác được sự tồn tại của chúng.
Số lượng Sử Ma ít nhất là ba mươi con. Thứ này dáng người chỉ to cỡ trẻ sơ sinh nhân loại, bộ dạng hung ác, phóng ra tinh thần dao động bao phủ cả quân đội ma tộc.
Quân số đội ma tộc này không nhiều lắm, khoảng năm ngàn. Nhưng đám Long Hạo Thần khá hiểu ma tộc, biết rằng đây tuyệt đối là đội tinh nhuệ.
Trên bầu trời ngoài Sử Ma bay ra, còn có sáu Bệnh Ma miệng nhọn da dày bụng rỗng. Bệnh Ma tuy không có nhiều năng lực thực chiến, nhưng kỹ năng hạn chế của nó thì đám Long Hạo Thần đã chính mắt thấy. Lúc ấy Thiên Kình và Liệp ma Đoàn cấp vương của gã bởi vì chất dính Bệnh Ma bắn ra mà bị Nhã Khắc Ma bao vây truy sát. Trong đội dưới mặt đất, đi trước nhất khoảng một ngàn Cuồng Ma. Thông qua hình ảnh Tà Nhãn chụp được, có thể thấy một ngàn Cuồng Ma này tuyệt đối là tinh anh trong tinh xanh. Trong đó, Xích Huyết Cuồng Ma dẫn đội có hơn một trăm con, mỗi một Xích Huyết Cuồng Ma thống lĩnh chín Cuồng Ma tinh anh. Nguồn: truyentop.net
Xích Huyết Cuồng Ma thực lực ít ra là cấp sáu. Xích Huyết Cuồng Ma mạnh hơn chút thì có thể đạt đến cấp bảy. Mà đám Cuồng Ma tinh anh chỉ sợ tu vi cũng khoảng cấp năm.
Có thể nói, tộc Cuồng Ma đã dốc hết tinh anh. Cả Cuồng Ma tộc thì số lượng Xích Huyết Cuồng Ma không vượt qua hai trăm. Sức chiến đấu dưới đất của chúng không đơn giản là hung mãnh, mà là không sợ chết. Liên minh thánh điện hình dung Cuồng Ma tộc thì thích dùng chữ cuồng đồ của ma tộc. Có thể thấy Cuồng Ma ở trong chiến tranh giữa nhân loại và ma tộc mạnh mẽ cỡ nào.
Sau Cuồng Ma mới là đội tinh anh chủ lực chân chính của ma tộc. Đầu tiên là năm trăm Hùng Ma. Hùng Ma hình thể khổng lồ, sức mạnh lớn vô cùng, da thô thịt dày. Cho dù là Hùng Ma bình thường nhất cũng có tu vi cấp sáu. Đối với một đội quân, nếu như xây dựng chế độ phân phối thì Hùng Ma tương đương với cho một đội quân tăng tấm thuẫn dày chắc.
Sau Hùng Ma là năm trăm ma tộc chủng loại đám Long Hạo Thần chưa từng gặp qua. Ma tộc này toàn thân tỏa ra từng điểm sáng, nhìn thì là hình người nhưng cẩn thận chú ý sẽ phát hiện, thân thể chúng bềnh bồng giữa không trung, chân không chạm đất bay tiến phía trước. Trên người chúng mặc áo choàng, trong tay mỗi tên đều cầm pháp trượng tỏa ra cùng quang mang lấp lánh.
"Đây là chủng tộc gì?" Vương Nguyên Nguyên nghi ngờ hỏi. "Chắc là Tinh Ma tộc. Nhưng Tinh Ma tộc đều dùng màu da cam làm đặc trựng, rất dễ phân biệt."
Long Hạo Thần sắc mặt trầm trọng, nói.
"Chắc đây là Địa Ngục Ma, am hiểu ma pháp hắc ám. Trong ma tộc chủng tộc chỉ sử dụng ma pháp, mạnh nhất có hai loại. loại một đương nhiên là nức tiếng ma pháp mạnh nhất trong ma tộc, Tinh Ma tộc. Dựa vào Đại Dự Ngôn Thuật, địa vị Tinh Ma tộc trong ma tộc chưa từng bị dao động. Nhưng còn có một loại ma tộc sử dụng ma pháp cường đại khác, đó chính là Địa Ngục Ma. Địa Ngục Ma chia làm hai nhánh, một là Địa Ngục Ma, tức là địa ngục huyết ma. Trong đó, Địa Ngục Ma là chủng tộc thuần túy dùng ma pháp, là thứ trước mắt ta thấy. Tộc trưởng của chúng là Trụ Ma Thần thứ năm hiện nay của ma tộc, Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo, có địa vị cao trong ma tộc, nắm thực quyền chân chính tại ma tộc. Trừ Ma Thần Hoàng ra, lời nói có cân nặng kỳ thật chính là Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc, Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, và Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo. Không nghĩ tới đội quân này phát động cả Địa Ngục Ma, hơn nữa còn nhiều đến năm trăm. Thực lực bọn chúng ít nhất trên cấp sáu, dẫn đội chắc là càng mạnh hơn nữa."
Một ngàn Cuồng Ma, năm trăm Hùng Ma, năm trăm Địa Ngục Ma, mặt sau ba ngàn đều là Đại Ác Ma. Thống soái đội quân này cũng là một Ác Ma. Là Ác Ma cường đại thân cao hơn tám thước, sau lưng đôi cánh đỏ như máu. Khi hình ảnh Tà Nhãn xuất hiện Ác Ma cường đại này thì chỉ là xẹt qua, sau đó hoàn toàn kết thúc. Thực hiển nhiên, Tà Nhãn sợ mình tra xét bị Ác Ma cường đại này phát hiện.
"Đó, chắc là cấp Ma Vương của Ác Ma tộc?" Hàn Vũ hít ngụm khí lạnh.
Long Hạo Thần cứng ngắc gật đầu.
"Chắc là không sai. Truyền thuyết Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp dưới tay có tứ đại Ma Vương, có nói là sáu đại Ma Vương, tất cả đều là cường giả cấp chín, đều là xứng huynh gọi đệ với Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp. Đội quân ma tộc này thật quá đáng sợ, không biết chúng ta là may mắn hay bất hạnh nữa."
Đương nhiên mọi người hiểu trong giọng nói của Long Hạo Thần có ý gì. May mắn đương nhiên là bởi vì họ phát hiện đội quân ma tộc này. Nếu đã phát hiện đối phương thì sẽ có cơ hội cảnh báo cho liên minh thánh điện. Nhưng làm sao cảnh báo? Đối diện quân đội ma tộc tinh anh khiến họ có cảm giác bất lực, làm gì được đây? Có thể tưởng tượng sự nguy hiểm, sự nguy hiểm này còn vượt xa những việc họ gặp phải trong Thâm Uyên đầm lầy.
Nguy hiểm lớn nhất của Thâm Uyên đầm lầy là đến từ tính không xác định, còn ma tộc trước mặt lại là thực lực nghiền ép đích thực. Đừng nói là họ, cho dù là đội Liệp ma Đoàn cấp hiệu tại đây, cũng sẽ không chính diện giao đấu với đại quân ma tộc cường đại đến mức khủng bố này.
Ma tộc cường đại, sợ rằng tối đa chỉ có thể lấy ra mười đội tinh anh cỡ này. Đây chính là tổng số năm ngàn, hơn nữa mặc kệ là đánh cận chiến hay từ xa đều cực mạnh! Dù trang bị của chúng còn lâu mới bằng nhân loại, nhưng thực lực đơn thể lại xứng với từ khủng bố. Đại quân năm ngàn, tu vi bình quân là trên cấp sáu, chỉ sợ nhân loại không lấy ra được tới hai đội.
Lâm Hâm nhíu chặt mày.
"Bọn chúng muốn đánh lén liên minh? Nếu để đội quân ma tộc này vào được liên minh rồi, thật không dám tưởng tượng hậu quả."
Long Hạo Thần gật đầu.
Hàn Vũ nói với Long Hạo Thần.
"Đoàn trưởng, ta đi báo tin. Bọn chúng phái đội này tới còn phải cẩn thận tránh bị phát hiện, chắc là không nhanh bằng mình ta. Ta mang theo Tà Nhãn, có tinh thần che chắn của Tà Nhãn, chắc có thể trước khi chúng leo qua núi thì kịp tới Khu Ma Quan cầu viện. Ít nhất cũng có thể trước tiên thông báo cho quân biên phòng ở Ngự Ma sơn mạch. Tin tưởng họ có cách thông báo bên Khu Ma Quan.
Long Hạo Thần híp mắt, suy nghĩ một lúc sau, nói.
"Được, vậy vất vả cho anh rồi, mọi chuyện phải cẩn thận. Chúng ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho anh."
Đội quân ma tộc cường đại như vậy đã tiến vào Ngự Ma sơn mạch, hiện tại không thể chần chờ một giây nào. Càng sớm truyền tin cho Khu Ma Quan thì càng có lợi với họ. Bởi vậy, hắn nhanh chóng ra quyết định, lập tức đồng ý đề nghị của Hàn Vũ.
Vốn lần này người đi thông báo thì Thải Nhi là thích hợp nhất.
Làm thích khách, mặc kệ là năng lực ẩn núp hay tốc độ của nàng đều vượt xa Hàn Vũ. Nhưng vấn đề là hiện giờ nàng mất trí nhớ, các phương diện có quá nhiều yếu tố không xác định, Long Hạo Thần không dám để nàng đi làm chuyện này. Không nói gì khác, lỡ nàng lạc đường trong Ngự Ma sơn mạch thì tính sao?
Hàn Vũ kêu gọi Tà Nhãn, lập tức dọc theo sườn núi đi xuống. Trước khi đi, Lâm Hâm còn cố ý nhét cho y vài bình đan dược hồi phục linh lực. Rất rõ ràng, Hàn Vũ hiện tại phải dốc hết tốc độ chạy đi đưa tin cho Khu Ma Quan, điều này không thể nghi ngờ là sẽ khiến y tiêu hao cực lớn.
Hàn Vũ đi rồi, Long Hạo Thần dẫn mọi người ngồi xổm thành một vòng.
"Chúng ta không thể chính diện đối kháng đội quân ma tộc này. Chẳng những chúng ta không thể, binh sĩ đóng ở Ngự Ma sơn mạch cũng sẽ không được. Chúng ta không hiểu chỉ huy và điều động quân sự. bởi vậy, điều chúng ta có thể làm hiện giờ là cố gắng khiến Khu Ma Quan sớm chút biết sự tồn tại của đội quân ma tộc này. Hàn Vũ cần thời gian, hiện tại chúng ta phải kiêm cả hai tay. Một là cố gắng khiến đội ma tộc lộ mặt ra, cái khác là làm vướng chân chúng, giảm tốc độ tiến lên Ngự Ma sơn mạch của chúng. Nhưng điều này rất nguy hiểm. Anh Nhi, cô ở lại đây, đừng tham gia hành động lần này. Lâm Hâm, anh cũng vậy. Hai người đều là chức nghiệp hệ ma pháp, rất khó chạy trốn. Thải Nhi, cô ở lại bảo vệ hai người. Nguyên Nguyên, Tư Mã, hai người một trái một phải chia nhau lên hai ngọn núi, từ mé bên vượt qua đội quân ma tộc, sau đó dùng lực lượng của các người phá núi. Dùng đá núi đả kích chúng một chút, càng làm ầm ĩ càng tốt, hoàn thành rồi lập tức trở về hội hợp với Anh Nhi và Lâm Hâm. Ta phụ trách ở cự ly gần đánh lén và quấy rối, xem coi có cơ hội đánh chết đám Sử Ma hay không."
"Không được, đại ca, như vậy quá nguy hiểm!" Lâm Hâm không chút do dự nói.
Tuy Long Hạo Thần bố trí cho mình nhiệm vụ chỉ đơn giản một câu nói. Nhưng đánh lén và quấy rối cự ly gần một đội quân ma tộc, không giỡn được đâu! Nên biết đại quân ma tộc này có cả Bệnh Ma. Phạm vi bao trùm chất dính của Bệnh Ma cực lớn, một khi bị trúng, cho dù là tu vi như Long Hạo Thần muốn thoát khỏi gần như là không thể nào.
Nghe Lâm Hâm nói, Long Hạo Thần trầm sắc mặt.
"Chúng ta là Liệp ma giả, đương nhiên phải gánh lấy nguy hiểm. Hơn nữa không có ai làm chuyện này thích hợp hơn ta. Yên tâm đi, ta có tứ đại Thánh Vệ và Nhã Đình hỗ trợ, thực lực của Hạo Nguyệt cũng đã hồi phục tám phần, lại có tháp Vĩnh Hằng làm nơi ẩn náu, có thể trốn thoát. Hơn nữa chỉ một mình ta thì càng dễ chạy trốn, cho nên do ta đánh lén là thích hợp nhất. Tuyệt không thể để đội ma tộc này tiến vào trong liên minh, nếu không sẽ máu chảy thành sông, không biết sẽ có bao nhiêu đồng bào bị ma tộc tổn thương. Thời gian gấp gáp, lập tức hành động!"
Nói xong Long Hạo Thần dẫn đầu tiến lên trước, mũi chân nhún trên tảng đá, cả người lướt xuống dưới núi. Thân thể hắn ở giữa không trung, linh lực thu lại không phát ra quang mang vàng, cả người như lông chim bay lên.
Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên liếc nhau một cái, gật đầu với đối phương, liền dọc theo hai bên xuống núi. Tuy họ không có thực lực như Long Hạo Thần, nhưng tốc độ xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều.
Trần Anh Nhi buồn bực bĩu môi.
"Lại không có phần ta, ta cảm thấy mình càng lúc càng vô dụng."
Thải Nhi ngồi bên cạnh cô, cũng than thở nói.
"Thì ta cũng thế. Khi anh ta làm mấy việc này đều không mang ta theo! Người ta rõ ràng có năng lực chiến đấu!"
Nhìn Thải Nhi làm dáng vẻ như đang nhõng nhẽo, Trần Anh Nhi thoáng chốc không trách móc nữa, khóe miệng co giật, cười nói.
"Thải Nhi, ta thích cô như hiện giờ, thật rất đáng yêu. Nếu ta là nam thì nhất định sẽ theo đuổi cô."
Thải Nhi chớp đôi mắt to sáng ngời, nhìn hướng Long Hạo Thần biến mất, hỏi câu khác.
"Anh ta sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Lâm Hâm cười gian nói.
"Yên tâm đi. Đại ca nói đúng, cậu ta một mình hành động mới là an toàn nhất. Phó đoàn trưởng, ta phát hiện cô ngày càng quan tâm đại ca, có phải đã hồi phục ký ức chút nào không?"
Thải Nhi lắc đầu.
"Vẫn không nhớ nổi, chỉ mơ hồ cảm thấy ta đích thực biết anh ta. Hơn nữa anh ta tốt với ta như vậy, ở cùng một chỗ cảm thấy rất yên ổn."
Trần Anh Nhi khẽ thở dài, nói.
"Ai kia thật may phước. Đại ca mạnh hơn ai kia nhiều, nếu sớm chút quen biết đại ca, nói không chừng ta sẽ tranh giành với cô."
Thải Nhi lại chớp mắt.
"Dường như cướp không được đâu."
"Phụt." Lâm Hâm ở bên cạnh nhịn không được bật cười.
Trần Anh Nhi ủ rũ nhìn Thải Nhi, nhưng đối diện đôi mắt xinh đẹp ngây thơ kia, rốt cuộc vẫn là ỉu xìu xuống. Đúng vậy, ai có thể từ trong tay Thải Nhi cướp đi Long Hạo Thần?
Từ đỉnh núi nhảy xuống, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy giây phút này dường như mình biến thành gió. Hắn không phóng ra linh cánh. Bởi vì quang mang linh cánh quá chói lòa, rất dễ bị kẻ địch phát hiện, cho nên hắn cố gắng thu lại hơi thở của mình.
Linh lực đạt tới hơn vạn đang vận chuyển tốc độ nhanh trong người hắn. Mỗi lần Long Hạo Thần hít sâu là ba đại linh khiếu sẽ điên cuồng hấp thu quang nguyên tố trong không khí. Thân thể hắn dường như sẽ biến nhẹ vài phần. Dưới tác dụng núi dốc đứng, tốc độ chạy xuống không nhanh, gần như dán sát núi đi xuống.
Một vầng sáng nhạt vặn vẹo phát ra từ trán Long Hạo Thần. Cảm giác có chút giống kỹ năng che chắn dò xét của Tà Nhãn.
Đương nhiên Long Hạo Thần không có năng lực tinh thần thuộc tính, nhưng tuyệt đối đừng quên, hắn có tinh thần lực khác với người thường!
Tuy hắn không phải cường giả thuộc tính tinh thần, không thể trực tiếp sử dụng tinh thần lực, nhưng tinh thần của hắn cực cao. Trước mắt xem như là Tà Nhãn trực tiếp phát động công kích tinh thần hắn, hiệu quả sẽ không quá rõ rệt. Bởi vậy tuy Long Hạo Thần không biết kỹ năng gì, nhưng có năng lực vận chuyển tinh thần lực cường đại của mình. Đem lực tinh thần ngưng tụ xung quanh người, tự nhiên hình thành tầng bảo vệ, cùng với kỹ năng của Tà Nhãn tuy khác ngọn mà cùng gốc.
Chẳng qua lúc hắn sử dụng tinh thần lực bao trùm cơ thể, đương nhiên không thể lại dùng cảm giác dò xét tình hình xung quanh. Bởi vậy, sử dụng tinh thần lực này chỉ có thể ở cự ly xa ẩn nấp thân hình.
Long Hạo Thần đã là Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy, tung hoành trong quần sơn này không bị địa hình ảnh hưởng quá nhiều. Xác định phương hướng Tà Nhãn cung cấp, hắn mau chóng tiến lên.
Một mình hắn hành động lẽ tất nhiên nhanh hơn khi cùng đồng bạn. Trèo núi vượt đèo, dần dần kéo gần khoảng cách với ma tộc.
Bởi vì là phương bắc, thảm thực vật trên núi này rất ít, chỉ có một số bãi phi lao. Che đậy một mình Long Hạo Thần thì được chứ muốn che cả đội quân mấy ngàn ma tộc thì hơi khó.
Cho nên khi Long Hạo Thần vượt qua ngọn núi thứ ba, dựa vào thị lực kinh người từ xa thấy đại quân ma tộc tiến lên.
Từ xa nhìn lại, cường giả ma tộc tựa như đám châu chấc, tốc độ bay nhanh tràn vào trong Ngự Ma sơn mạch.
Những tên kia không uổng là tinh anh ma tộc, chẳng những nhanh, hơn nữa cực kỳ yên lặng, không phát ra một chút thanh âm dư thừa. Càng không lấp lánh quang mang nguyên tố nào, hoàn toàn dựa vào thể lực trèo lên.
Không cần nghi ngờ, trong ma tộc đó yếu ớt nhất chắc chắn là Địa Ngục Ma. Cho nên chúng bị bảo vệ sau lưng Hùng Ma, gần như ở vị trí trung ương đại quân. Nhưng đối ứng với thân thể yếu ớt của chúng chính là ma pháp cường đại. Tuy chưa từng đụng độ Địa Ngục Ma, nhưng Long Hạo Thần có thể tưởng tượng hình ảnh nhiều Địa Ngục Ma cùng ra tay thì sẽ tạo thành sự khủng bố như thế nào. Coi như là đánh chính diện Khu Ma Quan cũng sẽ khiến quân biên phòng Khu Ma Quan mệt mỏi, thậm chí gặp đả kích cực lớn.
Mặc kệ là trong quần chiến hay thủ thành, tác dụng của ma pháp sư đều là lớn nhất. Cho nên Lục Đại Thánh Điện trong liên minh thánh điện ở các thành thị quan trọng tại biên quan, Ma Pháp Thánh Điện là khó công phá nhất.
Nhìn chăm chú đại quân ma tộc nhanh chóng tiến lên, Long Hạo Thần thoáng chốc suy tư. Rất nhanh, hắn thầm lập ra kế hoạch.
Ít ra thì trước mắt hắn chưa thể hành động. Đại quân ma tộc hành quân nghiêm chỉnh như vậy, một khi hắn phát động tập kích, sợ rằng Bệnh Ma trên không trung sẽ phun chất dính. Khi đó, hắn ngoại trừ trốn vào tháp Vĩnh Hằng hoặc là bị Hạo Nguyệt truyền tống, không còn cách nào khác, càng đừng nhắc tới quấy rối.
Cho nên, hắn phải đợi, chờ đợi đội quân tinh nhuệ ma tộc xuất hiện trạng thái hỗn loạn, tiếp theo mới là thời điểm tốt nhất để hắn ra tay.
Đương nhiên hắn sẽ không ngu đặt mục tiêu trên người Địa Ngục Ma được bảo vệ dày đặc, làm thế thì là không biết tự lượng sức. Sử Ma và Bệnh Ma trên trời mới là mục tiêu của hắn.
Đừng nhìn hai binh chủng ma tộc này đều dùng để hỗ trợ, nhưng tác dụng của chúng một chút cũng không nhỏ nhoi. Có chúng nó, có thể khiến ma pháp truy tầm của nhân loại biến thành người mù, khiến đội quân này ẩn hình trước khi đụng độ quân biên phòng nhân loại.
Đã có kế hoạch, Long Hạo Thần giữ cự ly nhất định với đội quân ma tộc, theo đuôi, cùng chúng tiến vào bên trong Ngự Ma sơn mạch.
Lúc này đã là hơn nửa đêm, tối đa chừng mấy tiếng nữa là trời sáng. Nhưng đêm này cũng là một đêm trăng không sao. Trước khi bình minh đến thường là tối tăm nhất. Tuy không đến nỗi đưa tay không thấy ngón nhưng ánh mắt khó thể nhìn xa.
Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời phương xa lóe lên một tia sáng tím nhạt. Long Hạo Thần bản năng ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt lộ nét cười. Hắn biết, cơ hội mình đợi đã tới rồi.
Tia chớp tím này cũng khiến đại quân ma tộc chú ý. Đại quân tinh anh chỉnh tề tựa như một người trong chớp mắt toàn quân đứng lại, yên lặng. Tất cả ma tộc ai nấy lo vị trí của mình, thoáng chốc, hơi thở hắc ám nồng đậm từ đại quân ma tộc tràn ra.
Cùng lúc đó, chỗ lóe lên ánh tím nổ một tiếng thật lớn, dường như cả Ngự Ma sơn mạch đều lay động vì tiếng nổ này. Ngay sau đó, thanh âm ầm ầm liên tục kéo dài như tiếng sấm, trên đỉnh núi cao không ngừng phát ra tiếng chấn động.
Quang mang vàng và ánh tím như ẩn như hiện, có thể lờ mờ thấy thật nhiều đá lăn từ trên trời giáng xuống, điên cuồng đập xuống chân chúi.
Cùng lúc đó, đỉnh núi bên kia cũng xuất hiện tiếng kêu ù ù, cũng có nhiều tảng đá lăn từ đỉnh núi xuống.
Lúc này đại quân ma tộc đang xuyên qua một khe núi, sinh ra tiếng chấn đá lăn là từ hai bên sườn núi, Đại quân ma tộc mới đi qua một nửa, muốn lùi lại thì chắc chắn không kịp. Tình hình là tiến không được lùi chẳng xong.
Tuy ở trong sơn mạch nhưng đỉnh núi và chân núi cách nhau tới vài cây số. Tảng đá lớn rơi xuống, uy lực khủng bố không thua gì Lạc Thạch Vũ, ma pháp cấp sáu của thổ hệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.