Chương trước
Chương sau
Trận đấu trước khi xuất phát với đội viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đương nhiên không chỉ vì trận đánh cuộc không khả năng thực hiện. Chẳng những gã cần nghiệm chứng năng lực mọi người, đồng thời dưới lực áp bách gã đem đến, mọi người cố gắng bày ra thực lực sau đó cơ bản hiểu biết nhau.
Trần Anh Nhi cô gái này thần kinh hơi thô, lập tức rất đắc ý nói.
"Trừ Thải Nhi ra thì tôi lợi hại nhất rồi. Tôi đã triệu hoán ra cường đại ma thú cấp tám trợ chiến, chúng ta mới có cơ hội thắng."
Tư Mã Tiên cười gian nói.
"Anh Nhi muội muội, nếu lại để cho ngươi làm lần nữa, còn có thể triệu hoán ma thú cấp tám không?"
Trần Anh Nhi sắc mặt suy sụp, ngập ngừng nói.
"Thì chắc sẽ có cơ hội."
Cao Anh Kiệt chuyển tầm mắt hướng Long Hạo Thần.
"Hạo Thần, cậu là đoàn trưởng, cậu nói đi."
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
"Trước nói về ưu điểm. Ưu điểm của chúng ta không rõ ràng, chủ yếu là hiện tại mỗi người hầu như có khả năng bộc phát năng lực công kích vượt qua chính mình. Lam Vũ, Quang Phù Dung của tôi, Cự Linh Thần tấm thuẫn của Vương Nguyên Nguyên, Thánh Quang Chùy mà Tư Mã Tiên kết hợp cuồng hóa, Anh Nhi triệu hoán Sinh Linh Môn. Còn có công kích đặc biệt của Thải Nhi. Hàn Vũ và Lâm Hâm thì càng nghiêng về loại hình phụ trợ. Nhưng trong chiến đấu bọn họ đem đến tác dụng cũng khá lớn."
Vừa rồi hắn đều cẩn thận quan sát năng lực mọi người, lúc này nói ra lưu loát rõ ràng.
"Có được năng lực siêu việt bản thân, khiến chúng ta khi đối diện địch nhân có thể dễ dàng phát động công kích vượt qua kẻ địch tưởng tượng. Tổng thể thực lực đoàn đội nếu có thể phát huy, tôi tin tưởng chúng ta nhất định là mạnh nhất Tân Săn Ma Đoàn này."
Nghe hắn nói vậy mọi người đều gật gù. Trải qua trận chiến vừa rồi, biểu hiện bắt mắt nhất chính là Thải Nhi. Nhưng Long Hạo Thần là trụ cột cả đội, không thể bỏ qua năng lực hắn. Thánh Dẫn Linh Lô và phòng ngự bản thân hắn có tác dụng trụ cột vững chắc. Nếu không phải hắn kiềm chế Cao Anh Kiệt, cho dù gã không hết sức đối phó thì mọi người khó có cơ hội thi triển kỹ năng mạnh nhất của mình. Long Hạo Thần cuối cùng một kích khiến mọi người ấn tượng khắc sâu. Lam Vũ, Quang Phù Dung lực công kích mạnh mẽ thậm chí lưu lại vết thương trên bí ngân cơ tòa chiến khải, có thể thấy công kích mạnh cỡ nào. Bởi vậy mọi người đối với đoàn trưởng Long Hạo Thần càng lúc càng tín phục, thực lực dù sao cũng là đứng đầu. Ngay cả Vương Nguyên Nguyên vốn hơi không cam tâm, sau khi thấy tác dụng lớn của Lam Vũ, Quang Phù Dung và Thánh Dẫn Linh Lô, trong lòng cũng mấy phần bội phục Long Hạo Thần. Dù sao không rõ Long Hạo Thần tuổi bao nhiêu, nhưng có thể nhìn ra trong đội thì nhỏ tuổi nhất là hắn, Thải Nhi và Trần Anh Nhi, ba người. Hắn và Thải Nhi càng là ở độ tuổi này đạt cấp năm, tiền đồ tương lai có thể tưởng tượng.
Cao Anh Kiệt gật đầu.
"Nói khuyết điểm đi."
Long Hạo Thần nói.
"Khuyết điểm rất rõ ràng. Đầu tiên, chúng ta không quen thuộc nhau, đối với thời gian phóng thích kỹ năng, uy lực, hiệu quả và phương thức chiến đấu đều không rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, chúng ta khó hành động nhất trí, cũng không cách nào toàn bộ phát huy năng lực bản thân. Ăn ý cần thông qua không ngừng luyện tập và chiến đấu để tăng cường. Sau này chúng ta sẽ chú ý về phương diện này. Khuyết điểm thứ hai là tính chất không xác định. Điểm này chủ yếu là phía Anh Nhi. Sinh Linh Môn của Anh Nhi là ma pháp triệu hoán cường đại, nhưng cô ấy không cách nào khẳng định sẽ triệu hoán ra cái gì. Bởi vậy trong chiến đấu, tôi khó thể tính toán năng lực cô ấy vào trong. Một khi cô ấy triệu hoán ma thú cường đại, nếu phối hợp không đúng, sẽ mang đến hiệu quả trái ngược. Tỷ như phía trước, Tà Nhãn Lĩnh Chủ công kích ảnh hưởng ma pháp của Hạo Nguyệt."
Trần Anh Nhi thè lưỡi nói.
"Nếu triệu hoán ra ma thú thực lực quá mạnh, người ta cũng không cách nào hoàn toàn khống chế."
Cao Anh Kiệt nhíu mày nói.
"Trần Anh Nhi, tôi biết cô có thể triệu hoán Sinh Linh Môn thì nhất định có bí mật gì đó. Bí mật là của riêng cô, tôi không tiện hỏi nhiều. Nhưng hiện tại cô là một thành viên trong đội, tính cả Hàn Vũ thì cô chính là lực lượng một phần bảy. Đối với toàn đội thì mỗi người đều quan trọng. Cho nên nếu muốn đoàn đội phát triển càng tốt, cô cần sớm ổn định triệu hoán."
Trần Anh Nhi ngẩn ra, lẩm bẩm.
"Này chỉ sợ phải qua cấp bảy, tôi mới chân chính khống chế Sinh Linh Môn được."
Cao Anh Kiệt nói.
"Còn có một cách, chính là mau chóng có được bản mệnh triệu hoán thú. Lấy tình huống trước mắt của các người, chờ cô đến cấp bảy chỉ sợ là mười năm sau. Không lẽ trong mười năm này cô đều phải nhờ đồng bạn bảo vệ ư? Đối với một đoàn đội thì điều này có lẽ cho mọi người mang đến tai nạn." Gã nói nói ngữ khí dần biến nghiêm khắc.
Trần Anh Nhi sắc mặt tái nhợt, chậm rãi gục đầu xuống, không ra tiếng.
Kỳ thật người khác cũng hiểu rõ tình huống của cô. Nhưng đoàn đội mới thành lập, một cô bé như cô, ai cũng không tiện nói cái gì để tránh ảnh hưởng tính đoàn kết. Do lĩnh đội Cao Anh Kiệt cũng có thể cho là người ngoài nói ra thì thích hợp nhất.
Đây cũng là sự thật, cho dù là Lâm Hâm không cách nào phát động công kích, cũng có thể dựa vào ma pháp lực khống chế và ma pháp phóng thích khá là ưu tú đến phụ trợ phòng ngự. Nhưng một khi Sinh Linh Môn của Trần Anh Nhi không thể triệu hoán ma thú cường đại, cô chỉ là gánh nặng toàn đội. Thậm chí dù có triệu hoán ra, không thể khống chế tốt thì chưa chắc là điều hay cho cả đội. Bởi vậy, có thể nói hiện tại cô là nhân tố bất ổn nhất trong đội.
Ánh mắt nghiêm nghị của Cao Anh Kiệt quét qua mọi người, trầm giọng nói.
"Các người phải nhớ kỹ. Các người là tổng thể, một tập thể hoàn chỉnh. Hết thảy đều phải lấy lợi ích tập thể làm đầu. Nếu không một người xảy ra vấn đề, liên lụy chính là mọi người. Trong chiến đấu, các người cần nương tựa lẫn nhau, mỗi người một nhiệm vụ, cho dù dùng hết cuối cùng một chút lực lượng, cũng phải hoàn thành phần trách nhiệm của mình."
"Trong ba tháng thời gian này, tôi sẽ cố gắng truyền tất cả kinh nghiệm cho các người. Có thể tiếp nhận nhiều ít, phát huy ra nhiều ít, thì nhìn chính các người. Mặt sau, tôi đơn giản phân tích tình huống mỗi người trong Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ."
"Tôi đã nói về Trần Anh Nhi, cô là nhân tố không xác định trong đội. Nhưng các người là đồng đội, trong chiến đấu mỗi người đều có nghĩa vụ bảo hộ cô ấy. Sau này khi cô lớn lên, sẽ trở thành một bộ phận trọng yếu trong đoàn."
Ánh mắt chuyển hướng ma pháp sư duy nhất trong đội, đáy mắt Cao Anh Kiệt rõ ràng có tia kỳ dị.
"Lâm Hâm, cậu biết không? Cậu là một ma pháp sư tôi thấy ưu tú nhất trong đồng lứa."
"A?" Lâm Hâm ngẩn người, khó thích ứng lời khen đột ngột. Y vốn tưởng Cao Anh Kiệt xem thường mình không biết công kích.
Cao Anh Kiệt trầm giọng nói.
"Các người đấu với tôi là trận hợp tác đầu tiên. Nhưng lần này trừ ma thú của Long Hạo Thần ra, cùng hắn phối hợp ăn ý nhất chính là cậu. Nguyên tố hộ thuẫn của cậu luôn có thể trước tiên rơi trên người hắn, hơn nữa đồng dạng là nguyên tố hộ thuẫn, cậu làm ra lực phòng ngự so với ma thú của Long Hạo Thần càng mạnh. Nếu tôi không nhìn lầm, cậu dựa vào lực khống chế tự mình cải thiện nguyên tố hộ thuẫn, hiệu quả giống loại cộng hưởng. Pháp trượng của cậu chắc là thuần túy Hỏa Vân Tinh. Tuy nó cho cậu tăng phúc không nhỏ, nhưng nếu bản thân cậu không có thiên phú ưu tú, không khả năng lấy tốc độ mau chóng liên tục phát động ma pháp phòng ngự."
"Tuy không nên hỏi thăm bí mật một người, nhưng trong các người thì tôi muốn biết nhất là vì sao cậu không tu luyện bất cứ ma pháp công kích nào. Tôi biết cậu còn là một Ma Dược Sư. Dưới tình huống phân tâm hai việc còn có thể sử dụng ma pháp phòng ngự xuất sắc đến thế, nếu cậu toàn tâm toàn ý tu luyện hoàn chỉnh hệ thống ma pháp, có thể đoán được tương lai Ma Pháp Thánh Điện sẽ vì cậu mà kiêu ngạo."
Nghe Cao Anh Kiệt nói, Lâm Hâm trầm mặc. Thanh niên có chút tự kỷ để mái tóc dài xanh nhạt con mắt đột nhiên ảm đạm, nhưng y không nói lời nào, cúi đầu ngồi ở đó.
Cao Anh Kiệt sâu lắng nhìn y, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Được rồi, trước mắt chúng ta dựa theo Lâm Hâm chỉ có thể dùng ma pháp phòng ngự, lập ra hệ thống chiến thuật của các người. Trong đội thì tác dụng của Lâm Hâm không thua kém Thuẫn chiến sĩ. Hơn nữa bởi vì hắn thi triển là ma pháp, bởi vậy tác dụng trong đội thậm chí mạnh hơn cả Thuẫn chiến sĩ. Lâm Hâm, cậu phải nhớ, nếu cậu thật không muốn học tập ma pháp công kích, như vậy tương lai phải dốc sức học ma pháp phòng ngự và phụ trợ. Đối diện cường địch, cậu cần hỗ trợ Long Hạo Thần tiến hành phòng ngự. Tựa như hôm nay đối phó tôi vậy. Đối diện kẻ địch số lượng nhiều nhưng thực lực không mạnh, cậu chính là cứu hỏa trong đội, ai gặp nguy hiểm hoặc cần trợ giúp, cậu phải trước tiên hoàn thành. Yêu cầu này cậu cần có ngộ tính ở phương diện nhìn đại cục."
Lâm Hâm gật đầu.
"Tôi sẽ cố hết sức."
Y chỉ nói một câu như vậy, không mở miệng nữa. Dường như bởi vì lúc trước Cao Anh Kiệt hỏi y vì sao không tu luyện ma pháp công kích, nên có chút bị kích thích.
Cao Anh Kiệt nói.
"Tôi tạm định vị trí Lâm Hâm trong đội phía hậu phương, Trần Anh Nhi cần nhất bảo hộ thì ở giữa đội. Long Hạo Thần, cậu cần phải luôn chú ý để ma thú phụ trợ họ di động. Ví dụ như loại phong hệ Phiêu Phù Thuật, thậm chí để họ cưỡi nó cũng được."
Long Hạo Thần nghiêm túc nghe Cao Anh Kiệt nói từng lời. Đây là cuộc trò chuyện kinh nghiệm chân chính! Về phương diện tu luyện, rất ít người vượt qua nghiên cứu của Dạ Hoa. Nhưng về thực chiến, đặc biến là đoàn đội chiến, Dạ Hoa khó có thể so sánh với Cao Anh Kiệt. Chỉ nhìn vết sẹo trên người gã là có thể thấy, kinh nghiệm của gã đúc kết từ máu.
Cao Anh Kiệt tiếp tục nói.
"Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên, hai người trong mắt tôi đều là chiến sĩ. Chẳng qua một là Phủ chiến sĩ, một là Thánh chiến sĩ."
Nghe gã nói vậy, trên mặt Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên đều có chút bối rối.
Cao Anh Kiệt mặt hiện nét cười.
"Hai người không cần thấy xấu hổ, này không có gì, mỗi người chọn phương hướng phát triển không giống nhau, chỉ cần thích hợp chính mình là tốt rồi. Không cần nói, ngoại linh lực của các người hơn xa người thường. Phần Vương Nguyên Nguyên thì tôi không nói nhiều, trong chiến đấu cô cần chú ý là tiết tấu phối hợp. Cần phải luôn chủ ý hành động bên Long Hạo Thần, theo hắn mà động, đồng thời bảo vệ bên cạnh hắn. Không thể vì xúc động của mình mà khiến toàn đội lộ sơ hở. Còn nữa, đòn chung cực tuy mạnh nhưng đối với linh lực tiêu hao quá lớn, không cần thường xuyên sử dụng."
"Ừm." Vương Nguyên Nguyên gật đầu. Tính cách cô ngay thẳng, chỉ cần người đó mạnh hơn cô vậy thì có tư cách chỉ dạy cô.
Cao Anh Kiệt chuyển hướng Tư Mã Tiên, nói.
"Còn về cậu, tôi cần nói mấy câu. Bản thân cậu là một mục sư lại tuyển chọn đánh cận chiến. Việc này không có gì sai. Theo tôi thấy, cậu có thể đi hướng Giới Luật mục sư."
"Giới Luật mục sư?" Tư Mã Tiên ngẩn ra, đôi mắt mờ mịt, lần đầu tiên gã nghe đến từ này.
Cao Anh Kiệt nói.
"Đích thực Giới Luật mục sư nhiều năm rồi không xuất hiện. Giới Luật mục sư chính là giống như cậu chọn chiến đấu làm chủ. Nhưng cậu phải nhớ, chung quy cậu là mục sư mà không phải chiến sĩ. Cho nên kỹ năng mục sư cậu nhất định phải học hỏi. Không chỉ là kỹ năng công kích mà còn có kỹ năng hỗ trợ. Tuy chọn Giới Luật mục sư sẽ từ bỏ trị liệu, nhưng cậu nhất định phải bộc lộ ra kỹ năng Giới Luật mục sư dựa vào thánh ma pháp. Lấy cuồng hóa hợp với Thánh Quang Chùy thì rất tốt, nhưng tôi thấy thánh ma pháp và cận chiến phối hợp còn chưa ăn ý. Về phương diện này cậu nên hỏi thăm Long Hạo Thần. Nếu tu luyện tốt Giới Luật mục sư, cậu có thể trở thành cường giả hợp nhất ma khí."
"Định vị trong đội, Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên, hai người phải ở phía sau Long Hạo Thần, bảo vệ hai cánh trái phải cả đội. Trợ giúp Long Hạo Thần chia sẻ áp lực hai bên đồng thời hú ý bảo hộ chính giữa Trần Anh Nhi và Lâm Hâm."
"Vâng."
Nghe Cao Anh Kiệt tường tận phân tích, mỗi người trong lòng đều có cảm giác khâm phục. Cao Anh Kiệt nói không chỉ là hướng phát triển, đồng thời còn định vị trong đội cho họ. Có chính xác vị trí, tương lai hợp tác chiến đấu càng dễ dàng phát sinh ăn ý.
"Hàn Vũ, cậu thì ở cuối đoàn. Tôi biết cậu là một Thủ Hộ kỵ sĩ, đoạn hậu là cực kỳ quan trọng trong đội. Ưu điểm của Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ các người chính là có thêm cậu, Thủ Hộ kỵ sĩ. Hoàn thành tốt công tác đoạn hậu, có thể khiến đồng bạn không lo phía sau. Đồng thời ma thú đồng bạn Tà Nhãn của cậu có thể phụ trợ người khác. Một khi xuất hiện kẻ địch mạnh, cậu phải khiến Tà Nhãn thông qua tinh thần ma pháp chấn nhiếp đối thủ, cho đồng bạn tranh thủ thời gian phản ứng."
Hàn Vũ lên tiếng.
"Lĩnh đầu, tôi có chuyện muốn nói."
Cao Anh Kiệt nói.
"Nói đi."
Hàn Vũ mở miệng.
"Trước mắt vấn đề lớn nhất của đội chúng ta chính là không có mục sư trị liệu, như vậy sẽ ảnh hưởng năng lực chiến đấu. Cho nên tôi nghiêng về phía phòng ngự và trị liệu, lấy bù đắp thiếu hụt trong đội."
Cao Anh Kiệt trong mắt đầu tiên chợt lóe kinh ngạc, sau đó tràn ngập khen ngợi.
"Rất tốt, đây cũng là đề tài tôi muốn nói sau. Nếu cậu đã có ý thức như vậy là may mắn cho cả đội."
Tư Mã Tiên ngồi bên cạnh Hàn Vũ, nghe y nói vậy thì duỗi tay ôm vai y.
"Anh em tốt. Về sau giá trị công huân giết địch của ta sẽ chia cậu một phần!"
Hàn Vũ hơi bất đắc dĩ liếc gã.
"Đừng dùng cơ bắp dán sát tôi, tôi thích cô gái thân thể mềm mại hơn."
Tư Mã Tiên cười gian, chớp mắt, làm dáng đá lông nheo, nói.
"Ngươi thấy ta thế nào?"
"Ụa…"
Diễn trò khiến mọi người bật cười.
Tư Mã Tiên đối với chính mình không thể cung cấp trị liệu cho đoàn đội trong lòng hơi áy náy. Hàn Vũ chủ động đề nghị gánh vác phần trách nhiệm này, gã từ tận đáy lòng cảm kích, nên mới chủ động làm quen.
Không khí trong xe ngựa bởi vì trò đùa này mà thêm hòa hợp.
Cuối cùng ánh mắt Cao Anh Kiệt rơi trên người Long Hạo Thần và Thải Nhi.
"Thải Nhi, lực công kích của cô rất mạnh. Có thể nói cô là thanh kiếm sắc bén, mạnh nhất trong đội. Bởi vậy cô phải gánh vác trách nhiệm càng nặng. Tôi biết cô có quan hệ rất tốt với Long Hạo Thần, nhưng chớ quên, các người là một thành viên Săn Ma Đoàn, rất nhiều lúc không thể hành động theo cảm tình. Nếu không, cô không phải giúp hắn mà ngược lại hại hắn. Hắn là đoàn trưởng, nếu cô muốn tốt cho hắn, hãy giúp hắn hoàn thành vai trò đoàn trưởng."
Cao Anh Kiệt thanh âm biến nghiêm nghị. Thải Nhi ngẩng đầu lên, tuy nàng nhìn không thấy, nhưng nhìn động tác có thể thấy ra nàng nghiêm túc lắng nghe.
"Chú, chú oai quá đi!" Đang lúc này bỗng phát ra thanh âm ngây thơ, đem uy nghiêm của Cao Anh Kiệt chớp mắt phá tan. Sử Hiểu Tuyết ôm tay Cao Anh Kiệt lắc lư.
Cao Anh Kiệt đỏ mặt, giận dữ nói.
"Mau buông ra, còn thể thống gì. Không được xen miệng vào!"
"Ưm." Sử Hiểu Tuyết đáng thương cúi đầu, nhưng như cũ nắm tay áo gã.
Đối với cô gái này, Cao Anh Kiệt thật không có cách.
Tư Mã Tiên, Hàn Vũ, Trần Anh Nhi và Vương Nguyên Nguyên đều nhịn không được cười trộm. Ngay cả Lâm Hâm đang chơi trò tịch mịch, sắc mặt dường như cũng dịu lại, trong mắt mập mờ nhìn Cao Anh Kiệt, lại nhìn Sử Hiểu Tuyết. Y thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết trâu già gặm cỏ non?
"Khụ khụ." Cao Anh Kiệt ho khan vài tiếng che giấu lúng túng, nghiêm mặt nói với Thải Nhi. "Trách nhiệm của cô chủ yếu có ba. Đầu tiên chính là giết địch. Dựa vào lực công kích mạnh mẽ của cô, nhất định có thể giết nhiều kẻ địch. Khi kẻ địch không có nhiều nhân vật đặc biệt mạnh, cô phải cố gắng tiêu diệt càng nhiều càng tốt, giảm bớt áp lực cho đồng bạn."
"Thứ hai là công kiên. Khi kẻ địch có trận hình hoàn chỉnh, cô chính là đao nhọn phá hỏng trận địa của địch, vì đồng bạn trải thẳng con đường tiến công."
"Cuối cùng là khi đối diện cường địch thì phụ trợ. Thải Nhi, cô cho tôi biết, làm một thích khách, trong đoàn đội phải như thế nào phát huy lực công kích mạnh nhất của mình?"
Thải Nhi lạnh băng nói.
"Giết kẻ địch."
Cao Anh Kiệt lắc đầu nói.
"Không, cô sai rồi. Nếu như vậy thì cô chỉ phát huy lực lượng của chính mình. Hơn nữa trên chiến trường nhiều biến hóa, một mình cô không thể hoàn toàn phát huy sức mạnh. Khi đối mặt kẻ địch thực lực vượt qua các người, cô làm như vậy không hề giúp ích gì cho đoàn đội."
"Cô nên biết Kỵ Sĩ Thánh Điện và Thích Khách Thánh Điện quan hệ thân mật nhất. Đó không phải bởi vì hai đại thánh điện đều là cận chiến. Càng trọng yếu là quan hệ giữa kỵ sĩ và thích khách hỗ trợ lẫn nhau. Kỵ sĩ là lá chắn của thích khách, thích khách là vũ khí sắc bén ẩn trong chỗ tối của kỵ sĩ."
Nghe gã nói vậy mọi người đều chấn động. Đặc biệt là Long Hạo Thần, dường như hắn đã bắt được thứ gì.
Cao Anh Kiệt nói.
"Khi các người đối mặt kẻ địch mạnh hơn bất cứ ai trong các người, như vậy, cô cần làm không phải là đơn độc, mà hẳn là cùng Long Hạo Thần sát cánh chiến đấu. Bóng dáng sau lưng Long Hạo Thần chính là nơi cô ẩn nấp. Khi hắn ngăn cản sức tấn công của kẻ địch, chính là thời khắc cô phát ra công kích. Đây chính là Kỵ Thích nhất thể."
"Khi đối mặt cường địch, thích khách chẳng những là vũ khí tất sát tấn công kẻ địch. Thậm chí lúc kỵ sĩ không thể ngăn cản đối thủ, phải phụ trợ kỵ sĩ tiến hành phòng ngự, tăng cơ may sống sốt cho kỵ sĩ. Bởi vậy tôi hy vọng cô có thể mau chóng cùng Long Hạo Thần hiểu rõ năng lực và cực hạn của nhau. Chỉ có như vậy các người mới liên hợp trở thành trụ cột trong đội."
Thải Nhi khẽ gật đầu, hướng Cao Anh Kiệt hơi khom người.
"Cảm tạ."
Có thể khiến nàng tâm phục khẩu phục nói ra hai chữ cảm tạ không phải chuyện dễ dàng. Cao Anh Kiệt mới nói những lời kia, khiến Thải Nhi rốt cuộc dần đem chính mình thành một đội viên trong đoàn. Đương nhiên điểm khởi động tác dụng quan trọng nhất chính là câu Kỵ Thích nhất thể, đề cao cơ may sinh tồn cho kỵ sĩ. Trận chiến lần trước, Thải Nhi muốn dốc sức hỗ trợ Long Hạo Thần nhưng không biết làm sao mới tốt. Lúc này có Cao Anh Kiệt chỉ điểm, nàng thông minh như vậy liền hiểu ra nhiều chuyện.
Cao Anh Kiệt trong mắt hiển lộ vui mừng, chỉ cần đám thanh niên nghe lọt tai lời gã, như vậy gã không uổng công lần này lĩnh đội.
Liên minh thánh điện cực kỳ chú trọng Săn Ma Đoàn. Vì tăng năng lực sinh tồn của Tân Săn Ma Đoàn, cố gắng nhiều bồi dưỡng hợp cách Săn Ma Đoàn, Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy đến chỉ điểm họ trong ba tháng. Ba tháng này là thử thách cũng là dung hợp. Lấy Cao Anh Kiệt dẫn đầu, mười vị Kỵ Sĩ Thánh Điện ai cũng là tinh anh trong tinh anh.
"Long Hạo Thần, cuối cùng nói đến cậu. Trong trận chiến trước, người khiến tôi hài lòng nhất chính là cậu. Khiến tôi đặt hy vọng nhiều nhất cũng là cậu. Thánh Dẫn Linh Lô tuy tốt nhưng không đại biểu có nó sẽ trở thành kỵ sĩ ưu tú. Là trụ cột đoàn đội, cậu phải làm là không từ bỏ, không bỏ cuộc. Đối diện nguy hiểm cần xông lên. Lấy phòng ngự kiên cường của mình cho đồng bạn tranh thủ cơ hội sinh tồn. Cậu làm tốt lắm."
"Vị trí của cậu là đầu não toàn đội đằng trước nhất. Đối diện cường địch, cậu vĩnh viễn là người thứ nhất xông lên. Đây chính là kỵ sĩ. Khiêm tốn, chân thành, anh dũng, công chính, hy sinh, quang vinh, cố chấp, nhân ái, chính nghĩa. Mười đại thủ tắc của kỵ sĩ rất quan trọng trong đội. Cậu cần làm chính là công phòng một thể, lãnh đạo cả đội. Trách nhiệm trên người cậu rất nặng nề. Mỗi một lựa chọn của cậu, đều sẽ quyết định vận mệnh toàn đội."
……………………………
Tuy Cao Anh Kiệt mới xuất hiện nhưng khá thích vị này. Mạnh mà không kiêu ngạo cổ quái, chân thành chỉ dẫn, kiến thức uyên bác. Thật mong chờ cặp "trâu già gặm cỏ non". Nghe bé Sử Hiểu Tuyết kêu "chú chú" mà tê sống lưng gì đâu á.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.