Chương trước
Chương sau
Hàn Khiếm nhăn nhó nói.
"Ai, như vậy xem ra ta chuẩn bị trang bị khác cho cậu ta chắc là không có cơ hội đưa rồi."
Dương Hạo Hàm ánh mắt sâu xa nhìn ông, nói.
"Vừa nãy ngươi đã giải thích cho ta, vì sao chính mình lại nghĩ không ra? Chúng ta không thể chiều hư cậu bé! Cậu ta phải nỗ lực từng bước một tiến lên, sau cùng trở nên cường đại hơn cả chúng ta. Đúng rồi, phía Tinh Vũ có tin tức gì không?"
Hàn Khiếm khẽ thở dài, lắc đầu nói.
"Còn chưa có. Hắn và A Nan một trận chiến, A Nan trọng thương, hắn thì mất tích."
Dương Hạo Hàm gật đầu nói.
"Báo cho mấy người liên quan biết, đem chuyện này xếp vào bí mật tối cao của thánh điện. Đặc biệt không thể cho cậu bé Hạo Thần biết. Ta không hy vọng tâm tính của cậu ta chịu ảnh hưởng gì. Tinh Vũ có để lại lá thư cho ta, nói rằng nếu quyết chiến với A Nan hắn còn không trở về, trước khi Hạo Thần đột phá cấp bảy, tuyệt không thể cho biết."
Hàn Khiếm thở dài một tiếng, nói.
"Thật không rõ, vì sao Long điện chủ nhất định phải khiêu chiến Ma Thần thứ bảy. Hắn có thể không chấp nhận trận khiêu chiến mà."
Dương Hạo Hàm lắc đầu nói.
"Không, hắn phải đi, đây là trách nhiệm của hắn. Nếu khi còn sống ngươi có thể đột phá cấp chín, như vậy ngươi sẽ biết trách nhiệm này là gì. Tiếp tục sai người điều tra tình trạng vết thương của A Nan."
"Ừm." Hàn Khiếm gật đầu ừ một tiếng.
Dương Hạo Hàm trong lòng thần than. Tinh Vũ a Tinh Vũ, vì sao trong lá thư ngươi không cho chúng ta biết, tiểu Hạo Thần có thể chất con trai quang minh? Chẳng lẽ vì cho chúng ta một kinh hỷ? Yên tâm đi, mặc kệ ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ trông chừng con trai ngươi, giúp cậu bé trở thành giống như ngươi. Không, thậm chí là vượt qua cả ngươi. Con trai quang minh, có lẽ có cơ may ngồi trên đệ nhất Thần Ấn vương tọa.
Đắm mình trong sắc vàng và sắc xanh tẩm bổ, Long Hạo Thần dần tiến vào trạng thái kỳ dị. Hắn mơ hồ cảm giác thân thể mình có thêm những thứ gì, toàn thân dường như ngâm trong nước ấm, thoải mái vô cùng.
Không biết qua bao lâu, Long Hạo Thần dần tỉnh lại. Hắn kinh ngạc phát hiện chính mình đứng ở lối vào Kỵ Linh sơn cốc. Cách đó không xa là sương mù vàng.
"A?" Long Hạo Thần bản năng nhìn tay phải.
Trong tay phải trống rỗng, chỉ là cánh tay hắn còn giữ nguyên tư thế giơ cao.
Kiếm đâu? Lam Vũ, Quang Phù Dung của mình đâu?
Long Hạo Thần hơi lo lắng vội nhìn bốn phía. Kiếm không thấy nhưng gặp một người.
Dương Hạo Hàm vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn, nói.
"Đừng tìm, nó ở trong thân thể ngươi."
"Trong thân thể của tôi?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Dương Hạo Hàm. "Dương gia gia, đây là có chuyện gì?"
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
"Đó là một thanh kiếm kỳ tích. Xét thấy ngươi biểu hiện ưu tú trong vòng đấu loại, Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta quyết định xem ngươi có vượt qua khảo nghiệm của nó. Kết quả thì ngươi cũng thấy rồi, ngươi vượt qua, cho nên nó là của ngươi."
Long Hạo Thần nghi hoặc nói.
"Ngài nói nó ở trong thân thể của tôi là sao?"
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
"Đừng nóng vội, ta sẽ đem những gì biết được về Lam Vũ, Quang Phù Dung nói cho ngươi biết."
"Thanh kiếm này có sức mạnh gì thì ngay cả ta cũng không rõ. Bởi vì từ khi nó được tạo ra, chưa từng có ai sử dụng qua. Nhưng căn cứ thánh điện nghiên cứu mấy năm nay, có thể khẳng định đây là một linh khí."
Long Hạo Thần kinh ngạc hỏi.
"Linh khí? Cái gì gọi là linh khí?"
Dương Hạo Hàm nói.
"Linh khí chính là vũ khí có linh tính. Tin tưởng ngươi đã nhận khảo nghiệm của nó. Không sai, chắc chắn đó là khảo nghiệm của kiếm linh đối với ngươi. Tuy kiếm lính không phải chân chính có linh trí, nhưng nó có bản năng. Một vũ khí có linh khí thì khả năng là không giới hạn. Lam Vũ, Quang Phù Dung tiềm chất vô hạn. Nhưng chắc ngươi cũng biết, trang bị vũ khí càng cường đại thì muốn sử dụng nó càng cần tăng cao thực lực. Thanh kiếm này thì không cần như thế, bởi vì nó sẽ cùng ngươi trưởng thành. Hiện tại nó hắn đã hòa vào thân thể ngươi dung thành một. Năng lực của chính nó sẽ bồi bổ thân thể ngươi, mà linh lực của ngươi sẽ giúp nó không ngừng tăng trưởng. Nói đơn giản, đây là vũ khí có thể tiến hóa. Ngươi có thể tập trung tinh thần xem thử bên trong."
Long Hạo Thần nghe vậy vội tập trung tinh thần xem xét. Lần này hắn lập tức phát hiện trong thân thể xuất hiện biến hóa kỳ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nguyên bản Thánh Dẫn Linh Lô xoay tròn và Dịch Thái Linh Lực không có gì thay đổi, hơn nữa sau khi bị khảo nghiệm linh lực hầu như không còn sót lại nay đã hoàn toàn hồi phục. Kỳ quái là phía trên Thánh Dẫn Linh Lô còn có một thanh kiếm nhỏ. Xem thì thấy chẳng phải đó là Lam Vũ, Quang Phù Dung sao?
Vàng nhạt và sắc xanh tỏa ra ánh sáng xanh vàng nhu hòa. Long Hạo Thần một cảm ứng liền phát hiện Lam Vũ, Quang Phù Dung tẩm trong Dịch Thái Linh Lực của mình, dường như là đang hấp thu. Biên độ hấp thu không nhiều, tựa như dựa vào linh lực tẩm bổ.
Bản thân nó tỏa ánh sáng vàng xanh từ từ khuếch tán, nhập trong cơ thể mỗi một góc, kích động thân thể hắn không ngừng sản sinh cảm giác nhu hòa mà ấm áp. Loại cảm giác này rất nhẹ, nếu không phải tập trung cảm thụ thì sẽ không thể phát hiện. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được, ánh sáng này dường như tăng cường thể chất của hắn.
"Sinh mệnh cần nhất chính là quang cùng nước. Đối với thực vật mà nói, chỉ cần có quang và nước, chúng nó có thể sinh tồn. Nhân loại nhu cầu tuy rằng nhiều, nhưng quang và nước đồng dạng là cần thiết nhất cho cơ thể. Căn cứ chúng ta nhiều năm nghiên cứu và phán đoán, chắc là nó sẽ có trợ giúp tăng cường ngoại linh lực của bản thân. Nhưng việc này cần nhiều lần phát triển, không phải xong hết một lần."
Dương Hạo Hàm thanh âm truyền vào tai Long Hạo Thần, đánh thức hắn khỏi trạng thái tĩnh thần.
Mở to đôi mắt, Long Hạo Thần chậm rãi nâng lên tay phải, dùng ý niệm liên hệ với kiếm nhỏ lơ lửng trên Thánh Dẫn Linh Lô. Tinh thần chỉ hơi máy động, hào quang chợt lóe, trong tay hắn đã nắm chuôi kiếm hình rồng, mũi kiếm vàng tựa như từ miệng rồng phun ra, kim quang lấp lánh.
Phù hợp. Khi Lam Vũ, Quang Phù Dung lần nữa xuất hiện, cảm giác đầu tiên của Long Hạo Thần chính là phù hợp. Cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu hắn cầm thanh kiếm này trong tay. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm tựa như một bộ phận thân thể. Một ít đồ vật kỳ quái huyền ảo xuất hiện trong trí óc, dường như là thanh kiếm đang muốn cho hắn biết điều gì.
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
"Trở về đi. Chậm rãi cảm nhận. Ngày mai là bắt đầu chung kết mười sáu cường, ta cầu chúc cho ngươi có thể đạt được thành tích tốt."
"Ngày mai?" Long Hạo Thần chợt giật mình. "Không phải nói sau khi kết thúc đấu tiểu tổ thì có thể nghỉ ngơi hai ngày ư?"
Dương Hạo Hàm cười nói.
"Cậu bé, ngươi đã ở chỗ này ba ngày rồi. Ngươi cho rằng dung hợp một linh khí là dễ dàng ư? Ngươi có thể hoàn thành trong vòng ba ngày, chứng minh ngươi và nó độ phù hợp cao kinh người. Phía lão sư của ngươi đã có người của thánh điện thông báo, không cần gấp."
Vậy mà đã ba ngày rồi? Long Hạo Thần kinh ngạc, vội vàng từ biệt Dương Hạo Hàm. Dưới sự dẫn đường của ông, bước vào một cánh cửa lớn tỏa ánh sáng.
Hào quang chợt lóe từ trên tường xuyên qua, Long Hạo Thần đã trở lại đại sảnh trong Thánh Minh tàng bảo các.
Xung quanh trống rỗng không có bóng người. Lúc này Long Hạo Thần mới biết rõ, sợ rằng chỗ này không cần thủ vệ, không có thủ đoạn đặc biệt sẽ khó có khả năng tiến nhập trong tàng bảo các.
Trên thực tế, có tư cách tiến nhập Thánh Minh tàng bảo các dọn dẹp sửa sang, mỗi một tòa thánh điện chỉ có ít ỏi vài người mà thôi.
Đi ra tàng bảo các, bên ngoài như cũ có hai người ngồi canh giữ. Nhưng không phải hai ông lão một ốm một mập, mà là hai người trung niên mặc đồ vải thoạt nhìn vô hại, tuổi khoảng hơn bốn mươi. Hai người thiện ý cười với Long Hạo Thần.
Bọn họ thật sự vô hại sao? Long Hạo Thần cẩn thận muốn phán đoán tình hình bọn họ, lại hoảng sợ phát hiện hai vị trung niên này cho hắn cảm giác lại là như tĩnh lặng xa xưa, dường như không có một chút năng lực rồi lại tựa hồ sâu.
Không uổng là tổng bộ thánh minh! Người trong thánh thành này không biết có nhiều ít cường giả.
Long Hạo Thần vội vàng hướng hai vị trung niên hành lễ, sau đó vội vàng bước đi.
"Chủ nhân." Thanh âm của Hàn Vũ vang lên, y từ một bên tiến tới.
"Huynh luôn chờ tôi?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn y.
Hàn Vũ gật đầu nói.
"Tôi là Phụ Trợ kỵ sĩ của ngài, đương nhiên phải luôn theo sát bên ngài." Thực hiển nhiên, y đã hoàn toàn xác định vị trí của mình.
Long Hạo Thần cường rạng rỡ, không nói thêm, mang Hàn Vũ cùng quay trở lại nhà trọ.
Khiến Long Hạo Thần buồn bực là, mặc kệ là lão sư hay tỷ tỷ đều nhốt trong phòng tu luyện. Hắn cực kỳ muốn hỏi Lý Hinh rằng mấy ngày nay Thải Nhi ra sao rồi. Nhưng không thể quấy rầy bọn họ tu luyện. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể trở về phòng, chính mình cũng tu luyện. Liệc liên quan tới Quang Phù Dung, hắn còn có rất nhiều điều muốn biết, nếu không làm sao phát huy uy lực của nó?
Sáng sớm.
Dạ Hoa gõ cửa phòng Long Hạo Thần.
Lần nữa thấy lão sư, Long Hạo Thần giật nảy mình. Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, trên mặt lão sư luôn khí sắc âm u này đã hoàn toàn biến mất, ngược lại đem đến cảm giác phấn chấn sáng sủa. Dường như trong mấy ngày ngắn ngủi đã trẻ lại hơn mười tuổi.
"Lão sư, ngài…"
Dạ Hoa cười, đường nét trên mặt không căng cứng như trước nữa.
"Ta đột phá, rốt cuộc ta đột phá ba nghìn linh lực. Lúc trước ta tự thôi miên mình rằng, thiên phú không có gì trọng yếu. Nhưng mấy ngày nay, lần đầu tiên ta cảm nhận được tầm quan trọng của thiên phú khi tu luyện. Nhiều năm tích góp rốt cuộc có cơ hội bùng phát. Hạo Thần, cảm ơn ngươi."
"Không, không." Long Hạo Thần nhất thời xấu hổ. "Lão sư, đây là việc đệ tử nên làm. Có thể giúp lão sư là tốt rồi."
Dạ Hoa mỉm cười nói.
"Tốt lắm, giữa thầy trò chúng ta không cần khách sáo. Mấy cái này là sư tổ cho ngươi, chờ sau khi kết thúc lần thi đấu này, lão sư sẽ ở lại thánh thành đi theo sư tổ tu luyện. Ngươi cũng nên gia nhập Săn Ma Đoàn để lấy kinh nghiệm. Những trang bị này sẽ hữu ích với ngươi lắm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.