Editor: Ngọc Nguyệt
Tia im lặng đứng nhìn cảnh thu ngoài cửa sổ.
Cây cỏ đã chuyển thành màu vàng, trừ vài chỗ còn xanh, lá cây hầu hết đã rụng. Gió thổi qua ngọn cây trụi lủi, dường như thông báo mùa đông đã lặng lẽ đến gần.
Mà đây chính là mùa đông thứ hai nàng trải qua ở thế giới này.
Sau vài chuyện khiến người sợ hãi ở học viện Trinity, Mey-Rin và những người khác dù thế nào cũng không đồng ý để nàng đi học ở trường, vì thế nàng đành phải trở lại cuộc sống mời giáo sư đến dạy. Thi thoảng nàng sẽ cùng Sebastian ra ngoài, hoặc đi thăm thành phố Luân Đôn mà kiếp trước nàng không có cơ hội, hoặc đi đến học viện Trinity gặp vài người bạn làm khách -- may mắn họ đều bình an qua chuyện ở học viện kia. Ngày ngày nhàn nhã thoải mái, một thoáng đã nửa năm trôi qua.
Sự kiện có thể gọi là lớn duy nhất trong nửa năm qua chỉ có chuyện Madeline đã tỉnh lại. Tia nhận được cuộc gọi của Ariana từ bệnh viện báo tin vui. Sau nàng đến bệnh viện thăm vài lần.
Madeline đã khôi phục khá tốt, bác sĩ nói không lưu lại di chứng gì. Tia kể hết vụ thiếu nữ mất tích kia cho cô nghe. Tuy rằng suýt chút nữa chết dưới tay Ian và Joel, nhưng biết được kết cục của hai người đó, Madeline cũng khó có nhiều hận ý với họ.
Wendy bước vào, đánh gãy dòng hồi ức của Tia.
"Tiểu thư, ngài Foster và ngài Zohn đã đến, đang ở phòng sách chờ ngài."
"Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-hac-quan-gia/1945592/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.