Biên tập: Bột
Trình Yểu đứng ngoài nhấn chuông vài tiếng, cửa đã mở ra.
"Về rồi à?" Khuôn mặt mang ý cười của Trần Mịch Ngôn xuất hiện trước mắt cô.
Trình Yểu "ừ" một tiếng.
Trần Mịch Ngôn cầm lấy túi trên tay cô, khom người lấy dép ra rồi nhìn Trình Yểu thay giày.
"Cơm chín rồi." Anh nói.
"Ừ."
"Em ngồi một chút đi." Trần Mịch Ngôn xoay người vào phòng bếp. Nhưng vừa đi được hai bước, Trình Yểu đã ôm lấy eo anh từ phía sau.
Cô dán mặt vào tấm lưng rộng rãi của anh.
"Trần Mịch Ngôn."
Trần Mịch Ngôn bị giọng điệu ủ rũ của cô làm giật mình. Anh không dám động đậy, ấm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Trình Yểu không nói chuyện mà chỉ lắc đầu, có điều Trần Mịch Ngôn không nhìn thấy, anh chỉ cảm nhận được mặt cô hơi xê dịch trên lưng mình.
"Đi làm mệt quá sao?"
Trình Yểu hàm hồ "ừ" một tiếng.
"Vậy đừng làm nữa." Anh tách tay cô ra, xoay người lại ôm Trình Yểu vào lòng.
"Anh nuôi em."
Trình Yểu hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ: "Nuôi em tốn tiền lắm."
"Anh có tiền." Anh nói rất nghiêm túc: "Nuôi em không thành vấn đề."
"Phải không?" Trình Yểu kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Trần Mịch Ngôn, môi dán vào cằm anh.
Cô chế giễu anh: "Anh mới đi làm có mấy năm mà lớn lối vậy..."
Trần Mịch Ngôn dừng một chút, mím môi: "Tóm lại sẽ cho em sống thoải mái, không cần lo."
Trình Yểu không đáp lại, ánh mắt sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-doi-phuong-bien-huu/2117826/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.