Biên tập: Bột
Trình Yểu ngẩn ngơ: "Gặp người nhà anh?"
"... Em chưa từng nghĩ tới sao?" Trần Mịch Ngôn có chút thất vọng.
"À..." Trình Yểu không biết đáp lại thế nào, đúng là cô chưa từng nghĩ tới.
Mày rậm của Trần Mịch Ngôn hơi nhíu lại. Dừng một chút, anh nhẹ giọng hỏi: "Vậy em có từng nghĩ tới... chuyện kết hôn không?"
"Kết... Kết hôn?" Trình Yểu thoáng mở to hai mắt.
Xem ra cô thực sự chưa từng nghĩ tới, Trần Mịch Ngôn càng mất mác.
"... Không phải nói đời này sẽ không buông tha cho anh sao?" Giọng anh mang theo tia tủi thân.
Trình Yểu sinh ra lòng áy náy khó hiểu, úp mở: "... Em đang suy nghĩ mà."
"Phải không?" Mâu quang Trần Mịch Ngôn lấp lánh: "Cần bao lâu?"
Trình Yểu trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Anh muốn kết hôn?"
Trần Mịch Ngôn gật đầu, đương nhiên là anh muốn.
Trình Yểu nghiêm túc nhìn anh trong chốc lát rồi rũ mắt.
Trần Mịch Ngôn nói: "Em không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần em đồng ý là được, những chuyện khác anh sẽ xử lý êm đẹp."
Trình Yểu không lên tiếng đáp lại, sau mấy giây cô ngẩng đầu lên như bừng tỉnh: "Không đúng, Trần Mịch Ngôn, bây giờ nói chuyện cưới gả có phải hơi sớm không? Chúng ta mới bên nhau mà."
Trần Mịch Ngôn bưng mặt cô, sát lại thật gần: "Nhưng anh đã lãng phí nhiều năm rồi, đáng ra lúc trước nên..."
"Nên... cái gì?" Trình Yểu không rõ sự tình.
Trần Mịch Ngôn dừng lại, ánh mắt mờ mịt, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-doi-phuong-bien-huu/2117822/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.