Biên tập: Bột
Xe vững vàng chạy được một cây số, Trình Yểu đột nhiên tăng tốc.
Trần Mịch Ngôn quay đầu nói với cô: “Chậm một chút, sư tỷ.”
Trình Yểu không để ý tới anh. Cô nhìn về phía trước, đột nhiên đánh vô lăng để xe rẽ vào một ngã ba cũ kĩ. Con đường đó rất hẹp, đèn đường đa số đều hỏng hét, ánh sáng mờ mịt.
“Sư tỷ, không phải đường này.” Trần Mịch Ngôn cho rằng cô đi nhầm, lập tức nhắc nhở.
“Đừng nói chuyện.” Giọng Trình Yểu lạnh tới dọa người. Đường rất xấu nhưng cô vẫn không giảm tốc độ.
Lúc này, cuối cùng Trần Mịch Ngôn cũng phát hiện điều gì đó không đúng, phía sau có một chiếc xe đi theo bọn họ.
“Trần Mịch Ngôn, cậu cài dây an toàn vào.” Trình Yểu đột nhiên nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Mịch Ngôn hơi kinh ngạc.
“Nhanh lên một chút.” Trình Yểu thúc giục anh.
Trần Mịch Ngôn vừa định hỏi lại, điện thoại trong túi xách Trình Yểu đột nhiên vang lên. Nhưng cô như không nghe thấy, chỉ lái xe thật nhanh, thân xe lắc lư không thôi.
Tay cô đang phát run.
Chiếc xe phía sau như âm hồn không tiêu tan, càng ngày càng tiến lại gần.
Lòng Trình Yểu nóng nảy tới phát hoảng, cánh môi bị cắn tới trắng xanh, cả người cô cũng đang run lên.
“Sư tỷ, dừng lại!” Trần Mịch Ngôn kinh hãi kêu lên, anh đã ý thức được điều gì không đúng.
Trình Yểu không còn nghe lời anh nói nữa, cô vẫn tăng tốc độ như lên cơn điên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-doi-phuong-bien-huu/2117811/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.