Biên tập: Bột
Lúc anh nói anh khổ sở, ánh mắt cũng thay đổi. Như đã kìm nén rất lâu đột nhiên bộc phát, anh nhìn Trình Yểu rồi nhắc lại lần nữa: “Em rất khó chịu.”
Ánh đèn trong phòng ăn êm dịu, Trình Yểu thấy những đường nét của anh cũng rất nhu hòa, ấm áp. Nhưng Trần Mịch Ngôn hơi nhíu mày, cô nhìn lại không hiểu ý đồ của hành động này.
Trình Yểu không ngẩng lên, phát hiện ngoài câu “xin lỗi” ra thì không còn lời nào khác.
Vừa nghĩ vậy, lời đã buột ra khỏi miệng. Trần Mịch Ngôn lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, sau đó đột nhiên buông tay.
“Chị không sai.” Anh dừng một chút, lùi lại nửa bước: “Sư tỷ, nếu việc đó làm chị bối rối như thế, vậy về sau chúng ta không ăn cơm cùng nhau nữa. Em không ăn ở bên này, sư tỷ không cần chờ tới muộn, cứ xuống dưới vào thời gian bình thường là được rồi.”
Nói xong, anh nhìn đĩa salad ăn được một nửa, nhẹ giọng nói: “Nhưng sau này mỗi ngày gọi đồ ăn, chị nhớ ăn nhiều một chút, được chứ?”
Trình Yểu ngắc ngứ đáp lại: “Ừ.”
Trần Mịch Ngôn vẫn chưa yên tâm: “Không được chỉ ăn chay.”
Trình Yểu gật đầu.
“Bữa tối nên uống thêm một cốc sữa tươi.” Anh lại nói.
Trình Yểu lại gật đầu, cảm giác bực bội trong lòng càng rõ ràng.
“Hơn nữa…” Anh lại nhớ ra điều gì nhưng bị Trình Yểu cắt ngang.
“Được rồi, Trần Mịch Ngôn.” Trình Yểu hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sáng quắc: “Tôi không nhớ được nhiều.”
“Được.” Anh gượng gạo nói: “Vậy em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-doi-phuong-bien-huu/18831/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.