Biên tập: Bột
Tiếng phanh gấp vang lên, xe dừng lại.
Trần Mịch Ngôn quay đầu: “Cô ấy thế nào?”
Nhạc Lăng bị anh phanh gấp làm sợ hết hồn, nhìn bốn phía nói: “Này, không được dừng xe ở đây đây.”
“Cô ấy thế nào?” Trần Mịch Ngôn bắt được tay cô, giọng điệu căng thẳng. Nhạc Lăng ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của anh, cô kinh ngạc không thôi, mấy giây sau mới kịp phản ứng: “Anh hỏi tổng giám Trình thế nào à? Chị ấy không sao, nói là đang làm kiểm tra. Em đoán là kiểm tra sức khỏe gì đó thôi, anh… khẩn trương như thế làm gì?”
Trần Mịch Ngôn sửng sốt, thoáng thở phào nhẹ nhõm, từ từ quay đầu trở về phía trước, cảm giác lơ lửng trong lồng ngực dần lắng xuống. Có điều anh vẫn không yên tâm vì nhớ lần trước Du Mỹ Anh nói sẽ hẹn bác sĩ giúp Trình Yểu.
Anh không trả lời Nhạc Lăng ngay mà cho xe chạy lần nữa. Xe đi về phía trước một lúc anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy là sư tỷ của anh.”
____
Sau khi biết quan hệ của Trần Mịch Ngôn và Trình Yểu, Nhạc Lăng kinh ngạc, không khép được miệng tới nửa phút. Đợi cô phục hồi tinh thần xong, đầu vai Trần Mịch Ngôn bị vỗ một cái nặng nề.
“Này, sao trước đó anh không nói?” Nhạc Lăng thấy việc này trùng hợp tới không tưởng tượng được: “Loại sư tỷ gì? Chung một thầy dạy? Ở đại học Pennsylvania?”
“Đại học C.” Trần Mịch Ngôn rất bình thản trước thái độ kích động của cô, như thể người vừa khẩn trương phanh gấp trước đó không phải anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-doi-phuong-bien-huu/18825/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.