Tác giả: Quân Ước 
Biên tập: TBB 
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trình Yểu đã thấy hối hận. Cô cúi đầu xuống, không nhìn Trần Mịch Ngôn. 
Một lát sau cô nghe Trần Mịch Ngôn nói: "Xin lỗi." 
Giọng anh có chút cứng ngắc, nói xong lại quay người lên xe. Vào lúc Trình Yểu nghĩ anh muốn lên xe rời đi, anh đã cầm túi trên tay quay lại đưa cho Trình Yểu, bên trong là thuốc và băng gạc anh mua. 
Trong nháy mắt Trình Yểu thấy mình thật tồi tệ, khiến người khác giận sôi. 
Rõ ràng mấy năm nay cô đã quen làm người như vậy: lãnh cảm, nhạt nhẽo, nóng nảy, khó kiềm chế được cảm xúc. Vì vậy không có mấy người có thể chịu đựng được cô. Tuy rằng cũng tự chán ghét bản thân nhưng trừ bỏ Du Mỹ Anh, cô dường như chưa đối mặt với người nào khiến mình có cảm giác đó. 
Trình Yểu đưa tay nhận túi, do dự xem nên nói gì. Trần Mịch Ngôn cứ đi như vậy, một câu thừa thãi cũng không có. 
Ánh đèn đường lạnh tanh vẫn chiếu xuống, Trình Yểu thở dài. 
___ 
Trần Mịch Ngôn đi xe dọc theo đường Chiêu Dương trở về. Lúc về đến nhà đã là 1 giờ sáng, trong phòng đen nhánh một mảnh. Anh mở đèn, đổi giày ở huyền quan. Đột nhiên một vật nhỏ tròn tròn chạy tới, nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân anh. 
Đó là Robby ham ngủ như mạng. 
Trần Mịch Ngôn rất kinh ngạc, ngồi xổm xuống xoa đầu nó: "Sao vẫn chưa ngủ?" 
Robby "meow" hai tiếng, sau đó xoay người chạy đi ngủ. 
Phòng khách khôi phục lại yên tĩnh, Trần Mịch Ngôn thay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-doi-phuong-bien-huu/18823/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.