Bế Trầm Thược về phòng cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Trầm Tĩnh lo lắng hỏi: “Tiểu Thược, em có mệt lắm không? Còn muốn ăn chút gì không?” 
Trầm Thược không mở miệng, chỉ khẽ lắc đầu. 
Bộ dạng này của cậu, thực khiến Trầm Tĩnh lo lắng phải chết. Sớm đã quên béng chuyện mình đã quyết định sẽ không làm ra những cử chỉ thân thiết vượt quá tình anh em với Tiểu Thược nữa, Trầm Tĩnh cũng ngồi xuống bên giường, kéo Trầm Thược vào trong ngực, một tay vỗ về lên lưng cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Thược, nếu có khó chịu ở đâu thì cứ nói cho anh hai, dù là chuyện phức tạp thế nào anh cũng sẽ giúp em giải quyết, đừng giữ ở trong lòng, nhỡ buồn bực làm bảo bối của anh sinh bệnh thì biết làm sao, hửm?” 
Trầm Thược vẫn không nói lời nào, Trầm Tĩnh cũng không thúc giục, lại ôm lấy cậu khẽ vuốt. Lát sau, anh chợt nghe thấy một giọng nói lí nhí truyền đến từ sâu trong lồng ngực: “Người anh hai thích… là người thế nào?” 
Tuy rằng kinh ngạc vì cậu đột nhiên hỏi về vấn đề chẳng hề liên quan này, nhưng Trầm Tĩnh vẫn là đáp: “Người đó ư, em ấy là một người rất đáng yêu, cũng là đứa nhỏ thực thiện lương và thuần khiết, không có chút tâm cơ nào, dù phải chịu thương tổn lại chưa bao giờ hận kẻ thương tổn đến bản thân. Anh chỉ hy vọng người ấy sau này luôn được vui vẻ hạnh phúc, cho dù có một ngày người ấy không còn ở bên anh, anh cũng sẽ gắng hết sức để bảo hộ người ấy, đứng tại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ai-dich-dai-ca/203133/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.