Hôm nay, tuyết rơi rất dày trên mặt đường một màu trắng xóa Minh Anh trở mình vì cảm thấy cái lạnh nghi ngút không tài nào ngủ được, cả tay cảchân nó tê cứng cả lên, xoay mình một chút chợt đôi đồng tử còn mớ ngủliền mở to ngạc nhiên nhìn người nằm cạnh.
Hoàng Long đến từ baogiờ, vào phòng từ lúc nào tại sao nó không hề hay biết, nhìn đôi mắt ngủ say vòng tay ôm trọn lấy nó vào mình rất gần hẳn anh đang ngủ rất sayvà rất ngon. Mím môi cười mĩm nó xoay nhìn đồng hồ mới chỉ 4 giờ sáng,tuyết vẫn rơi như vậy rất đẹp và thêm hơi ấm từ người nằm cạnh.
“ chân em tê?” vẫn giọng nói trìu mến quan tâm hỏi han một cách ân cần.
“anh đến từ lúc nào?” đôi tay dịu dàng vuốt nhẹ tóc mai phủ xuống gương mặt anh.
Trở mình anh ngồi dậy, nằm lấy đôi chân nó đặt lên mình đồng thời đôi tayxoa bóp nhẹ cho đôi chân mà anh nghĩ rằng nó đang dần đông cứng vì lạnh. Đôi môi anh vẫn vậy, rất điềm tĩnh rất ân cần lại vui vẻ xen lẫn anhđáp “ được tầm một tiếng rồi, anh làm phiền bác gái rồi”
“ mẹ sẽ không trách anh đâu” nó phì cười đáp.
Đôi tay anh vẫn liên hồi xoa bóp đều như vậy, cảm giác tê buốt cũng vơi dần đi, cảm giác mệt mỏi bên trong cơ thể cũng vơi đi phân nữa.
Bất chợt, anh hỏi “ Minh Anh, em muốn một lễ cưới như thế nào?” mắt tròn xoe anh nhìn nó tìm câu trả lời.
Tim như trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186829/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.