Nói là làm Kobe nắm tay Thiên Nghi, có ý đi lại hướng ra về. Thiên Nghi chùng bước đứng níu lại:
“Đã đến đây rồi, chúng ta cứ tiếp tục đi dạo đi . Về sớm hay muộn hôm nay cũng đã mất một ngày lương rồi.”
“Lương em một ngày bao nhiêu, hôm nay tôi trả vả lại một người như Mr.Long chắc chắn không bao giờ trừ lương em đâu đúng chứ?”
Cả hai sảy bước dưới ánh trăng thanh biển vàng, suốt cả đoạn đường chẳng ai mở miệng nói với nhau được câu nào. Bình thường Kobe nói nhiều lắm nhưng chẳng hiểu sao dưới khung cảnh như thế này làm cậ ta chẳng thể nào thốt được nên lời, cuống họng cứ như bị ém chặt lại.
“ Sao im lặng thế, anh nói nhiều quá rồi giờ không biết nói gì à ?” Thiên Nghi cười mĩm hỏi.
“ờ thì,.. thì hôm nay tôi tự tiện kéo em đi chơi vậy, chắc làm phiền em lắm”
“ ừm, phiền thật”
Đúng như dự đoán từ trước Thiên Nghi rất phũ phàng “ Chắc em ghét tôi lắm”
“ Chắc rồi” Thiên Nghi trả lời chắc nịch.
Lại thêm một câu nữa làm Kobe thất vọng,nhưng vẫn rán chai mặt tiếp tục: “ Em thật sự không muốn gặp tôi chút nào sao”
“ Ờ, tránh càng xa càng bình yên đấy” Thiên Nghi cố nhịn cười treo ngươi cậu ta.
“ Ờ” Kobe lí nhí đáp lại.
Có lẽ giờ đây anh ta đang cảm thấy sự hụt hẫn thật sự đang diễn ra trong từng tế bào của mình, nét mặt ẩn hiện sự buồn bã, chân tê cứng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186813/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.