Lại thêm một mùa giáng sinh nữa lại đến, lại thêm một lần nữa Hoàng Long đến nơi đây mang cả một bầu trời tâm trạng khoát trên mình, anh bước sải bước đến gốc cây thông năm nào cùng người con gái chôn giấu kĩ niệm .
Cúi người, anh dùng chính đôi tay của mình đào bới lớp đất lấy lên hai lọ thủy tinh, phủi nhẹ đi lớp đất bám vào thân lọ cẩn thận từng chút một, lấy ra mãnh giấy bên trong đảo theo dòng chữ nhỏ.
“ Hoàng Long à, có một loại tình yêu em rất tin đó là tình yêu của anh. Chưa bao giờ em yêu cầu anh tặng thứ gì to lớn, chỉ cần duy nhất một điều hãy cho em trái tim anh nhé, đợi em được chứ” .
Xem rồi anh lại gấp lại đưa về vị trí như cũ, đôi môi cong lên cười chua xót, ánh mắt theo ánh chiều tà hoàng hôn mà buồn bã. Đây đã lần thứ 4 anh đọc mãnh giấy nhõ này rồi và mỗi lần đọc cảm giác vẫn đau thương thống khổ như ban đầu. Vì anh buồn cho nên cảnh cũng buồn theo anh phải không, nỗi nhớ nhung cùng cái lạnh thời tiết vẫn không bằng cái lạnh của trái tim.
“ Minh Anh, anh phải đợi đến lúc nào đây, chẳng phải em nói chỉ cần một người bị lạc mất, người con lại đến đây đọc nguyện ước thì đối phương sẽ trở về hay sao. Em là kẻ lừa đảo!” .
Ở bên kia của trái đất Minh Anh cũng rão bước dưới tuyết, đi một hồi lại dừng chân trước một cây thông cao lớn, đã được trang trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186784/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.