Chương trước
Chương sau
Tối hôm qua cả nhóm còn ngồi đàn đúm saysưa bảo làm tiệc chia tay độc thân, ai nấy nghe điều này từ miệng củaQuốc Huy liền ôm bụng mà cười không ngớt, cứ ngồi chơi cho đến tận sáng. Có lẽ mọi việc đã đâu ra đấy nên không thiếu một ai, chẳng biết UyểnNhi đã làm cách nào nhưng cuối cùng Win và Zen cũng được tự do qua lạivới nhau, Chỉ có điều chuyện tương lai như thế nào vẫn là một dấu hỏi to lớn.

Ngọc Quỳnh giờ đây cũng tươi tắn hơn, mỗi lúcbên cạnh đều có Đăng Khôi đi cùng chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ làmlễ đính hôn với nhau. Ban đầu hai bên còn gợi ý, cho cặp đôi này đámcưới cùng lúc với Quốc Huy nhưng lập tức bị Đăng Khôi bác bỏ ý kiến,việc đính hôn là quá cưỡng ép anh rồi nếu còn muốn tiến xa hơn nữa, dùtrả giá như thế nào anh cũng nhất quyết không.

Cáingày thành hôn hôm nay đã đến, Hoàng Nhi hồi hộp thế nào không rỏ nhưngcả đêm phòng cứ sáng chưng, chắc chắn chưa chợp mắt. Từ mờ sớm đã cóngười đến thợ make up, Minh Anh dẫn người lên phòng cô dâu mới tá hỏa,khuôn mặt của Hoàng Nhi hơi bị sưng phù lên.

“ MinhAnh ơi, làm sao đây mặt mình xấu lắm phải không” Hoàng Nhi bối rối gọiMinh Anh, cả đêm cô đâu có tài nào mà chợp mắt được.

“ cả đêm cậu không ngủ thật đấy à, mình còn ngủ chưa đủ giấc nè” nó lo lắng hỏi .

“ cậu nghĩ thử, nếu là cậu câu ngủ được không?, hồi hộp chết đi được.Sáng nay mặt lại sưng như này, làm cô dâu chắc chắn xấu” Hoàng Nhi thútthít, không ngừng than thở.

“ em đừng lo, mặt cũngkhông sưng như em tưởng tượng chỉ cần đánh khối một chút là sẽ ra đâuvào đấy” thợ make up cho Hoàng Nhi thấy vậy liền lên tiếng tư vấn cho cô dâu nhỏ này.

Được sự tư vấn tuy đở lo một chút,nhưng tâm trạng hồi hộp vẫn chạy trong cơ thể, Hoàng Nhi ngoan ngoãnngồi im một chổ, để thợ make up. Minh Anh cũng ngồi đó xem một chút, thì Hoàng Long đứng ngoài phòng gọi đi.

“ Minh Anh, qua đây” anh đứng trước cửa phòng gọi một tiếng rồi đi vội.

Nó gật đầu, rồi quay sang Hoàng Nhi “ chắc có việc, mình đi nhé chút vào với cậu”

Nói rồi Minh Anh lon ton chạy theo sau anh, tưởng có chút gì gấp rút nàongờ lại về chính phòng mình, chẳng biết anh lại bày trò gì nữa.

“ Sao, về phòng em làm gì á?” nó mông lung hỏi.

“ hôm nay, em định mặt gì?” anh tựa vào bên bàn học, khoanh tay hỏi.

“ thì đó, hôm nay em phù dâu mà” nó chỉ về giá treo đồ, có bộ áo dài ren màu hường ngắn tay, là dâu phụ hôm qua Hoàng Nhi đưa.

Xem ra cái bộ dạng mười tám tuổi này của nó chẳng lớn được bao nhiêu, anh lắc đầu ngán ngẫm rồi nói một câu “ mở tủ quần áo ra”

“ tủ quần áo” nó lẩm bẩm vài chữ rồi bước đến tủ mở ra. Liền hai thấy một túi giấy mở ra xem, mới sáng ra lại có quà môi nó cong lên cười.

“ của em” nó nhìn anh hỏi lại.

Anh gật đầu thay cho câu trả lời, trong lòng nó lúc này không khỏi hứngkhởi. Chẳng biết nay là dịp gì mà được nhận quà nữa, bên trong là mộtchiếc váy xếp ly ngắn màu trắng kèm với phụ kiện dây nịt màu trắng bảngkhuy gym mạ vàng, còn có một áo croptop basic màu xanh dương pastel rấtđơn giản.

Minh Anh mím môi cười mỉm rỏ vẻ hạnh phúcngập tràn trên khuôn mặt, chưa được bao lâu thì cửa phòng lại tự mở,người quen thuộc rộn ràn trong căn biệt thự này liền gọi.

“ Minh Anh sang đây giúp mẹ xíu” mẹ anh đứng ló đầu vào, vui vẻ vẫy tay gọi nó.

“ dạ, vậy em qua bên mẹ anh nha” nó nhìn anh cười trừ hì hì.

“ con trai, chẳng phải con còn qua bên Quốc Huy sao, mấy giờ rồi sao không chịu đi đi” mẹ anh đuổi khéo.

Biết rỏ tính mẹ mình, đứng đây thêm một chút thế nào cũng bị mẹ và cô ngườiyêu kia đêm ra mà chọc quê, anh không nói lời nào cứ thế mà sải bước đi, im lặng mà đi may ra mới bảo toàn tính mạng. Minh Anh và mẹ anh đứngbụm miệng tủm tỉm rồi lại đi thêm một vòng sang phòng Hoàng Nhi.

Bây giờ thì ra một cô dâu hoàn chỉnh, bình thường khuôn mặt khả ái củaHoàng Nhi đã đẹp nay lại càng đẹp hơn khi trang điễm phần mắt được đánhbằng nhũ màu nâu đỏ rất thịnh hành, đôi hàng mày lại đi chuốt ngang theo hàng, môi đánh màu son đỏ cam căng mọng, hai má phớt nhẹ ẩn hiện chútmá hồng cam tuy như vậy lại nhìn rất tự nhiên, mái tóc được đánh xù phần mái chãi ra sau, tóc dài nên uốn, đan tết lại cài thêm một vòng hoabạch kim bên trên, không chút cầu kì, Hoàng Nhi giống như thiên thần.

Mẹ anh cũng diện một chiếc đầm dạ hội tao nhã, không kém phần sang trọng,mái tóc được búi thấp đơn giản, cùng với kiểu make up theo tông hiệnđại quí phái. Minh Anh cũng bị rủ rê mà chịu khó ngồi yên cho người tamake up nốt, nó tết tóc đuôi tôm, khuôn mặt được make một lớp nhẹ son đỏ không quá đậm.

Cùng lúc có bốn người dâu phụcũng vừa đến, ba người kia thì không còn xa lạ nữa, là UyểnNhi cùng Ngọc Quỳnh và Zen cạnh đó còn có thêm một người bạncùng lớp khá thân với Minh Anh và Hoàng Nhi lúc ở trường đólà tiểu Mi, khi được mời làm phụ dâu cô liền gật đầu càngnhiệt hơn khi biết Hoàng Nhi có baby.

“Bà Nhinày, cuối năm không đi mình cứ tưởng cậu chuẩn bị du học chứ?, lo chết đi được” Tiểu Mi không dấu nổi niềm vui trên gương mặt.

“ có đâu mình muốn đi lắm đó chứ, mà đi có được đâu tại nhóc này làm mình mệt muốn xỉu lên xỉu xuống rồi nè”

Trò chuyện một hồi, đoàn xe rước dâu cũng đã đến dưới nhà, Hoàng Nhi lúc cười lúc ngẩn ra sự hồi hộp lúc này lên tột độ, phù dâu tất cả cũng đã chuẩn bị sẵng sàng, cùng nhau đi xuốngdưới để lại Hoàng Nhi chờ chút rễ đến đón.

Khi bước xuống sảnh, mắt nó tròn xoe mà nhìn năm chàng trai đốidiện, còn ngạc nhiên hơn khi bên nhà trai còn có cả tên ThếHiển, gặp ác mà liền dùng ánh mắt không chút thiện chí liếcmột phát mà thay cho lời chào hỏi.

Gia đìnhnhà trai tiến vào trong, Quốc Huy trong Âu phục màu trắng lạicàng đẹp trái chói cả mắt, làm vài nghi lễ rồi Quốc Huy lêntrên đón cô dâu xuống dưới. Lễ Cưới dưới sự chứng hôn của haibên gia đình đây là nghi thức truyền thống của người Việt. phía dàn nhà trai bưng lễ vật trầu cau trao cho dàn nhà gái, lúcnày Minh Anh mới biết vụ này hẳn là Thế Hiển bày ra, nó nhậnmâm trầu, cũng là lễ vật nặng nhất từ tay Hoàng Long mà khócròng, còn anh và tên kia cả Đăng Khôi lại nhìn nhau mà cong môicười.

Nhận mâm quả xong, còn vài nghi lễ khácnó với Zen thoái lui trước để phụ vài việc đón khách, nhàcửa lúc này thật lộn xộn. Bà ngoại rôm rả cười, tiệc sángnay là mời gia đình nhà trai cả nhà ai cũng bận rộn tiếpkhách. Hôm qua ngủ ít nên Minh Anh hơi mệt Zen thấy vậy liềnđuổi nó về phòng.

Dạo một chút sau vườn,thấy Thế Hiển đứng gần đó. Định quay đi, lại chột bụng quaylại chổ hắn, dù gì cũng sắp đi rồi nói chuyện một chút cũng chẳng sau, miệng nói hắn là ác ma nhưng thật tâm Minh Anh luôncảm kích hắn rất nhiều, suốt ba năm học chung trường hếtchuyện này đến chuyện khác, tuy là tai họa, nhưng khi nào tuyệt vọng cô đơn thì hắn lại xuất hiện, đôi khi bản thân nó cũngthấy rung động trước hắn.

“ Ôn thần, lén ra đây hút thuốc!” nó đập nhẹ lên vai Thế Hiển.

“ ôi, trời ơi. Minh Anh cô muốn giết tôi sao, có biết trái tim tôimong manh dễ vỡ lắm hay không hã” hắn ôm ngực mình, cố ý làmra cái bộ dạng như giật mình thật, lại còn thở mạnh từng hơinhư bị hoen xuyển.

Mặt Minh Anh tím tái cả ra,nó chạy đến đở lấy thân hình cao lớn của hắn có vẻ đang rấtđau, khóe mắt ngấn nước sắp khóc, lòng vô cùng hoản loạn chỉđùa một chút, nếu lở hắn chết thật thì biết làm sao.

“ híc híc, Thế Hiển anh sao vậy, có sao không”.

“ Minh Anh, tôi…tôi…” mỗi lúc hắn lại càng thở mạnh hơn nữa, bộ dạng thống khổ vô cùng.

“ huhu, tôi xin lỗi giờ tôi phải làm thế nào đây, anh đừng ngủ,đừng có ngủ” nó đã khóc, thật sự bộ dạng đau đớn của hắnlàm nó không kiềm được, chỉ mong hắn đừng như trong phim nhắmmắt là sẽ nhắm mắt mãi luôn.

“ ha ha, đúng là đồ lợn” hắn ngồi phấc dậy mà ôm bụng cười ha hã.

“ anh, anh lại treo tôi” nó tức giận, chùi nước mắt ngồi sang một bên, thở phào nhẹ nhõm.

“ nín đi, tôi đùa chút. Lâu nay nhạt toẹt quá, nhớ cô thật đấy”hắn đưa tay lên phớt đi những giọt nước còn đọng trên mà MinhAnh một cách thật dịu dàng.

“ hôm nay cao thượng, bỏ qua cho anh đấy” nó đứng dậy phủi tay, rồi sang ghế đá gần đó ngồi xuống.

Thế Hiển cũng theo sau, hắn nhìn ra được có chút thay đổi ở MinhAnh. Bộ dạng này quá khác với con lợn thường ngày mà hắnthấy, ánh mắt đó chưa bao giờ chan chứa sự cô đơn, lạnh lẽo như lúc này, đầu hắn nghĩ ngợi vài điều “ cô ta đang có tâm sự”.

“ lợn, em buồn à” hắn quan tâm hỏi.

Nghe từ “ Em” từ miệng tên này, Minh Anh có chút quả thật khôngquen. Nhưng giờ mọi thứ khác rồi, chắc bản tính hắn cũng lớnhơn so với khí đó, nó liền cười đáp lại “ nhãm nhí, tôi thìcó tâm sự gì chứ” .

“ chỉ là ăn rồi bị anhghẹo mãi, mà không tránh được muốn giết chết anh, mà không thể đó” bị phát giác, nó liền thu lại sự ám mụi khi nãy mà tươi tỉnh hơn.

“ lợn, tôi là Thế Hiển đó” hắn nghiêng đầu nhấn mạnh. Như truyền đạt ý, hắn đã bắt quả tang.

Với Minh Anh nếu lúc này, thay vì nói không có gì mà nói “ ừ, tôi có tâm sự thì liên quái gì anh” may ra hắn còn tin là không có gì, sự thay đổi này quá rỏ rệt.

Minh Anhghét tên này, cái gì hắn cũng nhận ra được quả khó chịu, thở dài mà thừa nhận “ ừa thì có gì đó, rồi sao anh giải quyếthộ tôi à?”.

“ Có khi nào tôi không giải quyết hộ chưa?” hắn liền đáp.

“ Ồ, cuộc đời tôi, chưa bị anh hại là tôi cảm ơn trời đất lắmrồi. Nay anh lại bảo anh giải quyết giúp tôi, chuyện này khácgì chuyện cười hã, Thế Hiển?”

“ Cô!” hắn cứng họng, bao nhiêu lòng tốt của hắn đều bị con nhỏ này phũnhận. Lần này hắn phải làm cho ra lẽ mới được.

“ sao, không nói được à. Thế tôi cho anh cơ hội đó nói nghe coianh giải quyết thế nào?” nó cười vui vẻ, hỏi hắn.

“ Cái năm cô học lớp 10, nhớ không lúc đó tôi không ra mặt chẳngphải cô ăn nguyên khay thức ăn lên người à?” hắn nhếch môi.

“ Thế Hiển, vậy cái vụ đó do anh hay tôi gây ra?” nó bật lại.

“ Thy Thy, sau đó chẳng phải tôi giải quyết cô ta sao” hắn vẫn cố gân cãi, lần này nhất định hắn làm cho ra lẽ. Không đợi MinhAnh phân bua hắn chiếm luôn.

“ chưa kể, lúc côbị đánh ở nhà vệ sinh tôi cũng cứu cô. Đưa cô đi gặp ba mẹ ởsân bay cũng là tôi, lúc cô bị nhốt ở khu F cũng là tôi cứu cô” hắn nhún vai, kể lại từng chuyện.

Chưa hếthắn lại tiếp “ lúc cô học 11, bị thầy Khiêm bắt quả tang đihọc muộn tôi liền giải vây giúp cô, để nghĩ xem còn gì nữa, à còn chưa kể hết lần này đến lần khác Ngọc Huyền, Thanh Tuyền cái bọn con gái phiền phức năm lần bảy lượt chặn đường nữa,Minh Anh, xin hỏi lúc đó ai đến?”

“ Hoàng Long!” nó đáp lại chắc nịch, mặt hắn như núi lửa sắp phun. Ngồinghe hắn nói , nó không khỏi cảm động thì ra từ trước đến giờ hắn luôn là người giải vây cứu mình thoát nạn, vậy mà hếtlần này đến lần khác chửi hắn mắng hắn đối xử tệ với hắn,cứ tưởng là Hoàng Long cứu, nhưng dù có cứu hay không nó vẫnthích mỗi Hoàng Long.

Đối với người đàn ôngnày lại yêu thích theo một tình cảm thuộc dạng anh em, mộtngười bạn rất thân, có khi còn thân hơn cả Đăng Khôi, hay gọi là “ Tri kỷ” mới đúng.

Thấy mặt hắn đỏ phừng như thế, nó liền cười phá lên, lòng cảm kích hắn thật đó, nhưngkhông nói theo kiểu đó cho hắn nghe, nên phải phũ nhận đến cùng “ Thế Hiển, cảm ơn”.

“ cảm ơn quái gì, không phải tôi là ân nhân của cô mà cảm ơn gì chứ” hắn có chút dỗi .

“ Cảm ơn anh đã yêu Uyển Nhi, cảm ơn đã giúp tôi tìm ra một sốviệc, cảm ơn vì luôn ủng hộ tôi. Nếu không gặp được anh, chắctôi sẽ buồn nhiều lắm, sau này không có tôi ở đây anh có buồnkhông”

Không gian như tĩnh lặng lại chẳng cònchút sức sống mang màu nắng trên người nó nữa. Trời nắng rỏđẹp nhưng Minh Anh lại thấy thật lạnh, lạnh còn hơn lúc sươngsớm đầu đông.

“ Minh Anh, em có chuyện gì rồi” thấy nó như vậy hắn quan tâm mà gặn hỏi.

Minh Anh chỉ cười trừ lắc đầu rồi đáp lại: “ Thế Hiển, nếu nhưmột ngày nào đó em làm gì sai, nếu là anh thì anh sẽ hận em,ghét em không” .

“ không đâu, nếu có một ngàynhư thế tôi tin em chỉ sai vì em nghĩ cho người khác, nhưng lạichẳng thương lấy mình” hắn dịu dàng đáp, tay béo má nó màcười hiền.

“ Thế Hiển…” nó tròn mắt gọi tên hắn, nhưng hắn nào đâu để cho nó nói hết câu.

“ Minh Anh, nếu em chọn cậu ta thì hãy tin cậu ta sẽ vì em màlàm tất cả, đừng vội quyết định điều gì để lại tổn thươngcho nhau”

Minh Anh không chắc Thế Hiển đã biếtđược gì, hay hắn ta đã nhận ra được điều gì, để Hoàng Longlàm tất cả? Chuyện này đâu phải khởi nguồn từ anh ấy, lý donào để anh ấy phải làm thay nó cơ chứ, Ngọc Quỳnh, Zen, ĐăngKhôi, Quốc Huy không chừng cả Thế Hiển cũng đã tổn thương, nếunó cứ khư khư ích kỷ muốn mỗi ngày ở bên anh để rồi từng ngày từng ngày trông thấy họ tổn thương hay sao? Sao có thể, dù thế nào đi chăng nữa chỉ cần nó để mọi thứ về với vị trí củanó thì không có vấn đề gì nữa rồi.

Lần nàylàm vậy, anh sẽ hận nó suốt đời hoặt là tình yêu này sẽ làthiên trường địa cửu, một trong hai nó chẳng cầu thứ nào chỉcầu một mai sau gặp lại nhau, còn có thể gặp anh nói vài câuvậy là đủ, nhưng trở về? Biết bao giờ thì trở về, có lâukhông? Khoảng bao nhiêu năm? Đến nó còn chưa biết thì hỏi mộtngười chờ nó? Điều này, có hoang đường không, thật sự anh cóyêu nó nhiều như nó yêu anh không?, có chờ đợi không.

Minh Anh im lặng hồi lâu lại cười trừ mà đáp “ em luôn muốn anh vàanh Long, hai người sẽ là bạn của nhau. Em biết hai anh tuynghịch nhau, nhưng trong lòng hai người luôn cảm thấy đối phươngrất hiểu mình phải không? Hihi”.

“ Minh Anh, chẳng lẽ em đi..nh…”

“ hóa ra hai người ở đây” Uyển Nhi chạy đến cắt ngang câu nói của Thế Hiển.

“ Uyển Nhi, sao em lại ra đây?” thấy Uyển Nhi hắn vui vẻ cười tra hỏi.

“ còn nói, trưa rồi ấy. Mọi người tìm hai người vào dùng bữa,Minh Anh chúng ta đi thôi” Uyển Nhi lúc này hết sức thân thiện,còn nắm tay Minh Anh kéo đi.

“ À! Hiển, Hoàng Long tìm anh đó đi lẹ đi”

Thế Hiển nghe vậy gật đầu, vẫy tay chào hai người con gái rồi sải bước vào trước.

“ Thế Hiển, tạm biệt” chẳng biết hắn có nghe không, nhưng nó vẫn nói câu đó sau khi hắn đi.

Thấy Uyển Nhi cằm tay mình, nó không buông ra vẫn thấy vui dù cho đó là cái nắm hờ. Uyển Nhi cũng vậy, cô không buông hay giật phănra nhưng tính khí nóng nẩy hằng ngày mà thay vào đó là khoáctay càng tạo thêm sự gần gũi hơn.

Uyển Nhi ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn trang điễm, đảo mắt nhìn xem một vòngnhớ không lầm lần trước cô đã vào đây một lần, nhưng lại hiểulầm đây là phòng của Hoàng Long, giờ nhìn kỉ lại mới thấyđược cô em gái lớn đến nơi rồi, mà tâm hồn vẫn còn trẻ con.Bất giác mà cong môi lên cười.

“ Uyển Nhi, chị tìm em chắc không phải đơn giản chỉ là thân thiện thế này” nó vào thẳng vấn đề.

Nghe thấy tiếng nói, Uyển Nhi mới thôi suy nghĩ những điều vớ vẩn, mở túi xách lấy ra một cuốn vé rồi đáp “ cầm đi, khi nào đicũng được”.

Chuyện chuẩn bị đi xa, Minh Anh giao hết cho Uyển Nhi mặc cho cô quyết định. Minh Anh không phản bácvì lời đã hứa sẽ rời khỏi nơi đây, cho nên cô muốn sắp xếpMinh Anh đi đến đâu cũng được dù là nơi tăm tối nhất cũng khôngthan vãn. Suốt ba tháng vừa rồi, Uyển Nhi vẫn luôn đắn đo chođến khi tối hôm qua, giả vờ hỏi chơi Thế Hiển, hắn lại bảo“nếu được đi du học chẳng phải cứ chọn nước Anh như cô chẳngphải tốt sao” .

Lời nói đó, cô xem như lờikhuyên dành cho mình liền gọi cho chị An đặt vé sang Anh. MinhAnh cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên, vì trước sau đi đâu nókhông quan tâm, ở đâu nó cũng sẽ sống mà trở về, ngày nó trởvề nó sẽ không cuối thấp như thế này nữa.

“ Uyển Nhi, em chuẩn bị cả rồi. Đi luôn tối nay, được không” nó mỉm cười đề nghị.

“ đợt trước cô được giải viết văn?” Uyển Nhi cười.

“ chị quan tâm?” nó cũng cười đáp lại.

“ không” Uyển Nhi thãn nhiên nói.

“ Uyển, Nhi nếu một ngày em quay trở lại, địa vị khi ấy đứngngang hàng với Hoàng Long, chị sẽ chúc phúc em chứ? Liệu lúcđó chúng ta có là chị em thật sự?” mi tâm nó hơi rung, giọngnói lí nhí trong cổ họng.

“ Nếu lúc cô trởvề thật sự như gì cô nói, cô nghĩ tôi có thể không chúc phúchai người được sao?. Tôi đã lo hết mọi chuyện, nếu cô muốn đivào hôm nay tôi sẽ gọi chị An đến đón, nhưng Minh Anh cô hãy nhớđiều này có một người đã từng nói với tôi: Dù cho tất cả đangtừ bỏ cô, thì cô cũng không được phép từ bỏ chính mình”.

Minh Anh không buồn, đôi môi vẫn nở nụ cười mà lắng tai nghe nhữnglời nói của Uyển Nhi, dù đó là thành ý hay ác ý thì nó vẫn đón nhận.

“ em phải cảm ơn chị mới đúng”.

Uyển Nhi lắc đầu cười, thì….

Dưới nhà mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn nhưng lại thiếu mất hai người, Hoàng Long nhíu mày nhìn quanh không thấy, liền hỏi “Mọi người có thấy Minh Anh và Uyển Nhi không” .

“Cậu lên trên coi thử, lúc nãy tôi thấy hai người đi chung với nhau” Thế Hiển đáp lời.

Nghe vậy bọn người trong nhóm ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, ai cũng hiểu rất rỏ chỉ cần hai người này ở gần nhau thế nào cũngcó chuyện. Đăng Khôi đứng lên định đi kiếm liền bị Ngọc Quỳnhkéo tay áo níu lại.

“ Để tôi đi lên tìm” Anh nhướng mày lên trên nói.

“ Tôi đi cùng cậu” Đăng Khôi đề nghị.

Nói rồi hai người cùng đi lên trên, Zen thấy vậy cũng lo lắng chỉsợ “ chị dâu” mình lại bị ức hiếp, tiện tay kéo luôn Thế Hiển lên trên.

Hai người ở bên trong nghe thấy tiếng mở cửa, Minh Anh lúc anh chỉ vội nói một câu: “ Uyển Nhi, xin lỗi chị” .

“ Cạch” cửa vừa mở ra, bàn tay Minh Anh đã dùng lực mà giángngay một cái tát thật mạnh xuống khuôn mặt khả ái của UyểnNhi, đến nỗi thành tiếng “ chát” chối tai.

“ Uyển Nhi, tôi nhịn chị lâu rồi. Lần này tôi không bỏ qua” nó cố ý tức giận quát vào mặt Uyển Nhi.

Ban đầu Uyển Nhi có chút khó hiểu, nhưng khi thấy bọn người xôngvào cô liền hợp tác theo Minh Anh mà diễn một đoạn.

“ Minh Anh, em làm cái gì vậy hã” thấy nó có ý định làm thêmmột bạt tai nữa, anh liền chạy đến nắm chặt cổ tay nó lại.

“ Buông ra, chị ta chỉ là đứa con hoan thôi. Lấy tư cách gì màsỉ nhục gia đình em” gân cổ nó gồng lên, như đang tức giận thật sự, ánh mắt đỏ ngầu.

“ Minh Anh, tôi thật sự không cố ý…tôi chỉ muốn biế…” Uyển Nhi ôm một bên má đỏ ửng mà ngấn nước mắt.

Không cho Uyển Nhi nói hết, nó chen vào mà lắp lời “ Uyển Nhi, côthôi ngay cái bộ dạng diễn kịch đó đi được không. Cô diễn cho ai xem hả, hết mẹ cô rồi đến cô cũng muốn làm hồ ly tinh nốtluôn sao”

“ Minh Anh, em quá đáng rồi!” Thế Hiển, đứng cạnh ôm Uyển Nhi vào lòng, gằn giọng mà mắng nó.

“ chắc có hiểu lầm thôi, Minh Anh bình thường em ấy đâu như vậy” Đăng Khôi lại một lời bao che.

“ Không, các người bị cô ta lừa rồi. Thế Hiển, cô ta chỉ muốnlợi dụng anh để dùng đối phó với Hoàng Long mà thôi. Thật racô ta muốn ở bên Hoàng Long, cô ta muốn cướp hết những thứthuộc về em. Còn nữa…” nó cố ý nói thật lớn tiếng, giận dữtrút hết tội tình vào Uyển Nhi.

“ Minh Anh, đủ rồi” giọng Hoàng Long quát lớn, giật phăn tay nó ra.

Ánh mắt anh rỏ tức giận, anhghét nhất loại phụ nữ ghen bóng ghengió, cãi nhau như chợ búa, không biết phân biệt phải trái,trước giờ Minh Anh trong mắt anh luôn là người con biết điềunhịn trước sau, trông rộng mặc dù bình thường có ngốc nghếchmột chút, nhưng đụng chuyện luôn có hướng giải quyết êm đềm,tuyệt đối không lớn tiếng đụng tay đụng tay đụng chân.

“ Có phải tôi chìu em đến nỗi em không có biết phân biệt đúngsai, phải không” ánh mắt anh nhìn nó giờ đây hết sức phẫn nộ.

Minh Anh nuốt nước mắt vào trong, nghẹn cổ họng cãi “ Chìu em, anhnói anh chìu em. Mà một câu anh cũng binh vực cho chị ta, hai câu lại là em sai. Hoàng Long anh nói coi anh xem là gì hã” .

“ Em!” anh gắt lên, đạp chiếc ghế gần đó ngã phát thành tiếng ồn .

“ Minh Anh, em đi theo anh, lát nữa bình tĩnh rồi chúng ta nóitiếp” Đăng Khôi thấy tình hình càng lúc không ổn liền lêntiếng.

Minh Anh đẩy Đăng Khôi sang một bên “ Trước giờ người anh yêu luôn là chị ta đúng không? Anh nói đi” nó chỉ về hướng Uyển Nhi, lớn giọng hét .

Hoàng Longnhắm mắt rỏ vẻ phiền phức, một câu bây giờ anh cũng không muốn nghe nữa. Vậy mà Minh Anh cứ đứng bên cạnh hét “ anh nói đichứ, đúng không, anh yêu chị ta đúng không”.

Không kiềm chế thêm được nữa, ánh mắt anh đỏ ngầu, đường gân xanhcũng nổi lên trên mặt, trừng mắt nắm chặt hai bã vai của nómà nghiến từng chữ “ em nghĩ sao thì nó là như vậy.”

Nói rồi anh lạnh lùng, quay lưng đi đến gần cửa nghe tiếng đổ vỡliền giật mình quay lại nhìn, không gì hơn là thấy Minh Anh đang làm càng, làm loạn cả lên . Những chậu lan anh và nó trân quí nuôi chăm sóc từng ngày nay lại lê thê dưới nền nhà nơi lan can,mà bị chân nó dẫm đạp lên.

Đạp một cây, nónhư bị đâm mười nhát vào lồng ngực, hướng mặt xoay ra ngoàikhông ai thấy được nó đang thống khổ đến mức nào, dù đau cắttận tũy nhưng miệng vẫn rán nói to lên “ vậy thì trồng chúngmày có ý nghĩa gì nữa, đạp hết đi”.

Đăng Khôi chạy lên định ngăn, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ Minh Anhbị những mãnh sứ làm bị thương, liền bị anh ngăn lại “ mọingười đi thôi, đừng khiến Hoàng Nhi buồn, cô ấy muốn làm gì kệcô ấy đi”

Buông câu nói, anh không biểu hiện một chút quan tâm nào nữa, lạnh lùng mà đi, Thế Hiển cũng nắm tay Uyển Nhi lần lượt theo sau. Zen và Đăng Khôi nhìn dáng người nó một hồi rồi cũng thở dài mà đi.

Trước khirời tầm mắt khỏi Minh Anh, Uyển Nhi quay lại nhìn Minh Anh đứngđấy nghĩ thầm “ chỉ hi vọng Minh Anh sẽ bớt hận cô một chút”mục đích tuy đã đạt được nhưng sao cô chẳng thấy vui vẻ chútnào.

Khi biết trong phòng không còn ai, Minh Anhliền ôm lấy ngực mình ngồi thụp xuống nền đầy hoa lần bị dẫm nát, nước mắt nó trực trào tuông ra, cả cơ thể run run nỗi đau này thắt quặn tim nó đau đớn, dòng máu trong người nó đanglạnh giá, một chút ấm cũng không. Minh Anh vòng lớn tay ôm lấycơ thể mình, mà khóc, chẳng biết nỗi đau ấy thống khổ đếnmức nào nhưng sau này mỗi khi nhắc lại, nó luôn cảm thấy nghẹt thở…

Khách khứa dưới nhà đông nghẹt, khi aihỏi đến Minh Anh , Hoàng Long đều trầm giọng đáp hờ một câu “Hôm qua cô ấy ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm bảo hơi mệt nênngủ một chút, chiều đến sẽ dự tiệc cùng mọi người”

Quốc Huy và Hoàng Nhi nghe vậy cũng không thấy gì lạ, lại bận tiếp khách. Ba mẹ và bà ngoại nghe như vậy cũng cho qua, bà ngoạiban đầu còn có đôi chút cứng đầu, muốn gặp cho được dù sao bà cũng lâu rồi chưa gặp lại đứa bé này, Hoàng Long nói mãi bàngoại thấy hợp tình cho qua dễ dàng.

Chiềutối lúc Minh Anh mới ra khỏi phòng, trên tay còn kéo theo mộtvali lớn. Nhìn xung quanh toàn màu đỏ rất đẹp, nó đão mắtnhìn xem một vòng không có ai, có lẽ mọi người đã đến hộitrường tổ chức tiệc cưới.

Môi nó cong lên cười “ Hoàng Long, anh ấy lạnh lùng thật. Giận ai là bỏ mặt ngay người đó, hì” .

Minh Anh để vali một chổ, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết “ Bên NhauTrọn Đời” đi vào phòng anh, cuốn truyện này gắn bó với haingười, Minh Anh còn nhớ rỏ mới hôm nào đó anh còn diễn mộttrong cuốn tiểu thuyết này với nó vậy mà giờ đây…Minh Anh lạithở dài, căn phòng anh thật quen thuộc mai nửa thôi nó sẽ chẳng được nhìn nữa rồi.

Đặt cuốn sách lên trênbàn anh miệng nó lẩm bẩm vài chữ “ Hoàng Long, anh có đợi emnhư Hà Dĩ Thâm đợi Triệu Mặc Sênh không?” . Minh Anh nhìn ngắmmột lần nữa, cầm khung hình hôm chụp ở tiệm cưới, ngón tayvuốt ve trân quí rồi đặt xuống.

Nơi đây gắn bó với Minh Anh suốt ba năm, buồn có, vui có, yêu có, hận có,ghét cũng có ở đây đầy cảm xúc không thể nào quên, đi dạo một vòng quanh biệt thự cảm giác lúc này thật khác quá, bìnhthường hằng ngày đều đi đến đi lui có khi lại lười quá chẳngmuốn, giờ thì hay rồi ngày mai có muốn đi từ sáng đến chiềucũng không đi được nữa.

Tưởng không còn ai ởnhà, nào ngờ bà quản gia vẫn đang dọn dẹp ở bến Minh Anh chạy đến ôm bà quản gia như ôm người bà ruột của chính mình.

“ Ôi, con nhỏ này. Cháu không được dự tiệc cưới à” bà quản gia cười hậu hỏi.

“ biết rồi, biết rồi đi ngay, cứ ôm một chút là bà đuổi cháu thật ghen tỵ với bé Zen” nó trề môi phân bì.

“ Ôi dời cái sấp nhỏ này, mai mốt lại cùng cậu chủ sinh mộtbày bây giờ. Thế mà giờ đây còn nhõng nhẽo vậy nữa” bà quảngia vuốt mũi nó nói.

Nghe câu “ cùng cậu chủ”làm nó chạnh lòng không vời, chỉ biết cười trừ rồi nói “ àbà, những ngày chuyển trời anh ấy hay đau đầu lắm đó, bà nhớđiều này mà nấu cái canh gì hôm bửa bà nói ấy… canh gì nhỉ” .

“ Khổ lắm cô, canh Từ Cải Cúc” bà quản gia cười hiền nhắc lại.

Điều này nó nhớ, chỉ là cố tình quên để bà không nghi ngờ “ à à, đúng rồi. Cháu hậu đậu quá hihi”.

“ à, bà cái Zen thích học quản trị kinh doanh lắm ấy, giốngcháu luôn ấy. Mai mốt cháu sẽ cù cái Zen cùng hợp tác lậpcông ty to như Gmeiner luôn, hihi”

Bà quản gia thấy điệu bộ ngây ngô này mà không nhịn nỗi cười, liền cười phátthành tiếng, hướng mắt thấy vali nghi hoặc tò mò mà hỏi “ Minh Anh, chứ đi đâu mà kéo vali lớn vậy?”.

Minh Anhđảo mắt một vòng rồi nghĩ đại ra, đáp lại “ của Hoàng Nhi,đúng rồi của Hoàng Nhi cậu ấy nhờ cháu đem quần áo đến hộitrường luôn, tối nay có lẽ cậu ấy sẽ về nhà Quốc Huy luônmà”.

Bà quản gia gật gật, tiếng chuông điện trong tay Minh Anh reo lên, nó biết là ai gọi.

“ Hoàng Long, cho xe đến đón cháu rồi, cháu đi nha. Kẻo vô trễ ngại lắm” nó cười vui vẻ chào.

“ ừ, đi đi kẻo trễ . Mai ta sẽ làm món gà chiên mắm cho cháu ăn”

Minh Anh vẫy vẫy tay cười tươi như ánh mặt trời chào bà quản gia,miệng còn là to “ bà ơi, giữ gìn sức khóe. Cháu sẽ nhớ bàlắm” quay lưng kéo vali lê thê trên mặt đất.

Bà quản gia lắc đầu cười hiền chẳng hiểu nó đang gì “ con bé này, ngày nào không gặp mà nói như xa vạn năm”.

Ra đến đầu cổng, chị An quản lý của Uyển Nhi gật nhẹ đầu thaycho lời chào, chị ấy rất chu đáo, phụ nó sắp xếp hành lý lên xe, còn nói vài câu rất tự nhiên, Minh Anh ngẩn cao đầu nhìncăn biệt thự thêm một lần rồi mới chịu vào xe.

“ Minh Anh, em có muốn tạm biệt ai không?”

Nó hiểu ý chị An, gật đầu đáp lời “ chị chở em đến hội trường nhé, kẻo Hoàng Nhi lại giận” .

Nhà Hàng tổ chức tiệc tối nay cũng chỉ cách biệt thự vài phútđi xe, chiếc xe dừng lại trước nhà hàng KING, Minh Anh đập lênmặt vài cái hít thật sâu.

“ chị đợi em một lát nhé”

Chị An gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời, thấy vậy Minh Anh cười đáp rồi sải bước vào trong. Hôm Nay, Minh Anh diện bộ váy anhtặng chiếc váy xếp ly ngắn màu trắng phần eo thắt dây nịt màu trắngbảng khuy gym mạ vàng kết hợp cùng áo croptop basic màu xanh dươngpastel tao nhã đơn điệu, mang đôi guốc mũi nhọn màu trắng anhtặng lúc tốt nghiệp, nó trang điễm nhẹ mái tóc tết tóc đuôitôm tuy đơn giãn nhưng rất là khả ái.

Mở cánh cửa vào trong liền cười trừ xin Hoàng Nhi tha mạng cho.

“ Nhỏ kia, bây giờ mới đến” Hoàng Nhi phụng phịu, liếc mắt như muốn ăn tươi nuốt sống”

“ đại tiểu thư, chẳng phải em bị chị hành hạ suốt mấy hôm liên tiếp à, ngủ xíu chứ hihi” nó phân bua.

“ tha cho cậu đấy, tối nay mà không có mặt thì biết tay”

Minh Anh cười hiền, đến nắm tay cô bạn mình: “ Hoàng Nhi, hứa vớimình cậu nhất định phải hạnh phúc đó. Anh Huy yêu cậu nhiềulắm, cậu đừng bướng bỉnh mà làm hai cha con buồn”.

“ ơ,nhỏ này hôm nay chạm dây nào nữa rồi. Tất nhiên, không cần hứathì mình nhất định vẫn hạnh phúc mà.” Hoàng Nhi búng lêntráng nó một cái.

Đêm nay Hoàng Nhi lại cànglộng lẫy hơn buổi sáng nữa, chiếc váy xoa-rê tím làm nổi bậtlàn da trắng mịn, kiểu trang điễm cũng thay đổi mắt đánh nhũtím, môi hồng cánh sen tóc đánh rối búi thấp như kiểu cô dâuhàn quốc đang rất thịnh hành, trên đầu mang chiếc vương niệm,tinh tế thoạt nhìn cũng biết chiếc vương niệm này là mộtthiết kế duy nhất của tập đoàn đá quí Gmeiner thiết kế choHoàng Nhi.

Ngọc Quỳnh đi vào nhìn Minh Anh vớiánh mắt rất ái ngại, sau việc nói chuyện hôm đó, mỗi khi nhìn Minh Anh cô lại thấy mình thật xấu xa, sự việc tuy không phảiMinh Anh gây ra nhưng vì sự ích kỷ của bản thân, không có đượctình yêu của Đăng Khôi mà đổ hết cho Minh Anh.

Minh Anh nở nụ cười rất chân thành thay cho lời chào, nó hiểu ngầm được Ngọc Quỳnh ít nói chuyện vì chuyện hôm bửa, nên chủđộng “ Ngọc Quỳnh, chiếc đầm này thật hợp với chị, người đẹp mặt gì cũng đẹp”.

Ngọc Quỳnh cười gượng mà đáp lại ái ngại “ bộ váy Minh Anh mang cũng rất thời trang mà” .

“ hai người đừng có ở đó, khen qua khen lại hoài. Ai cũng xấu hơn tôi hết á” Hoàng Nhi vui vẻ chem vào.

Đến nước này, Minh Anh và Ngọc Quỳnh cười phá lên trước câu nóicủa Hoàng Nhi. Ba người rôm rả vài mẫu chuyện chờ đến giờ vào bữa tiệc, đang nói những chuyện tào lao ở đâu không, chả hiểuHoàng Nhi lại nhớ ra gì mà hỏi Ngọc Quỳnh “ chị Quỳnh, vậychị và anh Đăng Khôi khi nào hai người tổ chức đính hôn?” .

Ngọc Quỳnh cười mỉm, trong lời nói có chút trầm tư “ Sau khi chị thi lại Đại Học, bọn chị sẽ đính hôn” .

Bộ dạng Ngọc Quỳnh khi nói ra, không mang vẻ hạnh phúc mà ngượclại đắn đo lại chiếm phần nhiều hơn, thấy vậy nó nằm tay Ngọc Quỳnh nói vài câu:

“ Ngọc Quỳnh, đừng nảnnhé, chị đã chờ được chừng đấy thời gian, thì bây giờ có chờ thêm vài năm nữa cũng chẳng sao phải không?” .

Ánh mắt Ngọc Quỳnh xúc động nhìn Minh Anh, gật đầu. Minh Anh cườirồi nói tiếp “ Em tin một ngày rồi Đăng Khôi, anh ấy sẽ nhậnthấy ai là người anh ấy cần cả đời này, bây giờ hai người vẫn còn rất trẻ, chuyện tình cảm cũng đừng gò bó nhau. Cứ thuận theo tự nhiên, của chị sẽ mãi là của chị dù người ta cómuốn lấy đi, tuyệt nhiên vẫn sẽ về bên chị, Ngọc Quỳnh đừngbỏ cuộc nha!”

“ Nhưng khi nào chị mệt mỏi quá, lại có chỗ dựa những lúc như thế thì hãy cho người ta một cơ hội nhé”

“ ừm, chị sẽ cố gắn đến lúc không còn cố gắn thêm được nữa”Ngọc Quỳnh gật đầu, những lời nói đó của Minh Anh đã không ít tác động nhiều đến cô, có lẽ Minh Anh nói đúng đã chờ đượcchừng ấy thời gian, thì bây giờ thêm vài năm nữa cũng chẳngsao…

“ được rồi, hôm nay ngày vui, mọi ngườicười lên nào. Chị ngồi đây chơi với Hoàng Nhi nhé, em đi rangoài tìm một số người chút” nó thãn nhiên nói, lại cười sản khoái.

“ tìm anh hai chứ gì, xì” Hoàng Nhi trề môi.

Minh Anh đến ôm Hoàng Nhi một cái thật sâu, miệng thầm thì bên “cậu phải mãi hạnh phúc đó” rồi vội vã buông ra mà đi. Đếntrước cửa phòng chờ còn quay lại nói lớn vào hai người “ tạmbiệt” . Bọn họ đau nghĩ hai chữ đó là lời chào tạm biệt, chỉ nghĩ là câu nói đùa vui miệng thường ngày.

Quốc Huy đang đứng chào khách, ba gã đàn ông kia cũng đứng gần đónói chuyện với nhau. Minh Anh thãn nhiên đi đến gần chổ bangười, thấy nó bước đến Hoàng Long liền ngó lơ sang hướngkhác, vì đang dỡ câu chuyện nên Thế Hiển tiếp tục trò chuyệnvới anh, vừa hay dư mỗi Đăng Khôi là người nó đang muốn gặp.

“ anh Khôi, lại đây” nó vẫy vẫy tay ám hiệu.

Đăng Khôi vui vẻ, trên tay cầm theo một ly rượu đến gần chổ Minh Anh.

“ sao, bình tĩnh chưa. Chưa khi nào anh thấy em hung dữ như vậy, khiếp thật” Đăng Khôi cố ý ghẹo.

“ vậy giờ anh thích em hung dữ với anh không nè?” nó đưa ly rượu cho Đăng Khôi hai tay chống nạnh bộ dạng như hung tợn.

“ cô nương xin tha cho tôi” Đăng Khôi phì cười đáp lại, rồi nói : “ nhưnày mới giống Minh Anh, cậu ta giận em rồi đấy. Hai người mau làm hòađi.”

“ hihi, kệ anh ấy đi sáng mai cũng hết ấy mà,chị ta không quá đáng em cũng chẳng làm như vậy đâu” nó nhìn sang HoàngLong, vô tình ánh mắt lại chạm nhau rồi anh lại giả vờ như chưa nhìn lần nào mà quay hướng khác.

“ ừm, ấy chà hôm nay mặc váy luôn. Lần đầu anh thấy đấy” Đăng Khôi nhướng mày nhìn kĩ nó một lần từ trên xuống dưới.

Hai người trò chuyện hồi lâu, để ý lại mới thấy Hoàng và Thế Hiển chẳngthấy đâu nữa, lúc này Hoàng Nhi cũng vừa từ phòng chờ đến trước sảnh hội trường .

Tiếng nói Quốc Huy giục “ hai người vào trong đi, đến giờ rồi” .

“ biết rồi, mày lo phần mày đi” Đăng Khôi cười đáp lại.

Vừa dứt câu nói, quay lại trịnh trọng nâng cánh tay lên mời Minh Anh vàotrong thì đôi mắt Đăng Khôi lúc này sáng hẳn lên vì bị đối phương ôm bắt ngờ.

“ Mi..nh…A..n…h” anh ngạc nhiên đến nổi miệng lắp bắp nói không rỏ câu.

“ Đăng Khôi, anh phải trân trọng Ngọc Quỳnh. Chị ấy là người con gái tốt, trên đời này không có người con gái thứ nào để ý quan tâm anh từng chút một như chị ấy đâu”

Những lời nói này khiến Đăng Khôi có cảm giác bất ổn, anh hoặt động cơ thể tính đẩy ra để giải trừ thắcmắc, nhưng vòng tay Minh Anh không cho anh thực hiện điều đó.

“ Minh Anh, có chuyện gì rồi phải không?” Đăng Khôi buông nữa, cái ôm này anh cũng đã mong muốn từ lâu, đưa tay lên chưa kịp đáp lại thì vô tìnhMinh Anh đã buông, cái ôm này thật hờ hững.

“ không có chuyện gì hết, chỉ do em tâm lý bất bình thường thôi hihi” nó cười.

“ thôi chúng ta cùng vào một chút đi” nó nói rồi khoát cách tay Đăng Khôi, kéo vào bên trong sảnh hội trường.

Hai người cùng đến bàn có cả nhóm cùng ngồi, đến đây Minh Anh lại thừ người ra vài giây, Hoàng Long không nhìn vẻ mặt anh giận dỗi mà cười thầmtrong bụng “ chết tiệt, ngay cả lúc đang giận anh ấy cũng phải đáng yêuđến như vậy hay sao” nhiều khi nó tự thấy bản thân thật là điên rồ, saocó thể ở bên nam nhân không khác gì cục đá như thế này được cơ chứ, lạicòn trân quí tình cảm đó như châu báu.

“ Minh Anh, ngồi xuống đi” Đăng Khôi giục nó, khi thấy đèn trong sảnh hội trường đã tắt.

Lúc này, nó mới thôi ngớ người nhìn anh. Cười trừ đáp “ mọi người ngồi đi, em sang chổ bác trai và bác gái nhé”

Nói rồi Minh Anh liền đi, không cho mọi người có cơ hội níu kéo lại, sảibước chạy sang bàn của người lớn mà ngồi, chọn vị trí ngồi gần bà ngoạikhông biết nội dung như thế nào chỉ biết lúc Hoàng Long nhìn sang thìthấy bộ ba mẹ anh, bà ngoại và Minh Anh ngồi nói gì với nhau mà cười toe toét không ngớt, lúc này anh muốn cầu nguyện cho ba của mình.

“ bà ngoại, nhớ giữ sức khỏe để mà sau này cháu lại có dịp làm khó bà đấy”

“ con bé này, ta mong cháu làm khó lắm đấy, thi xong đại học lại bảo cúncon, chở lên Đà Lạt chơi với ta nghe hông” bà ngoại cười hậu nói.

“ tất nhiên rồi ạ” nói rồi, Minh Anh ôm bà ngoại thật nồng thấm.

Giờ này cũng tầm giữa buổi tiệc, Minh Anh liếc mắt nhìn mọi người thêm mộtlần. Lúc nãy cũng đã uống chung vui ly rượu cưới với vợ chồng Quốc Huy,đã đến lúc ra về như cô bé lọ lem phải rời khỏi khi kim đồng hồ điểm 12giờ.

Minh Anh cười chào, nó lấy lý do đi vệ sinh, xin phép ra ngoài. Mọi người nào ai biết ý định của nó là gì, quả thực lúcnày nổi đau tràn ngập cả cơ thể, cứ nhìn và nhìn đôi chân như đeo gôngkhó mà nhích đi nỗi, sự tình đã rỏ Minh Anh dặn lòng nhắm mắt bước đi…

Vừa nãy Hoàng Long đang định sang bàn Minh Anh mà ngồi với gia đình mộtchút, thật ra anh có ý định truyền đạt với nó là anh muốn làm hòa đạikhái là như vậy. Nào ngờ vừa đứng lên lại thấy nó lủi thủi ra ngoài,định đi theo nhưng rồi lại thôi chỉ thoạt bụng nghĩ nó ra ngoài đi vệsinh hay làm gì đó.

Tiếng cửa xe ô tô đóng lại, lúcđó Minh Anh lại khóc hai tai ù đi, không còn nghe được gì cả lúc ấy chịAn nói rất nhiều, nhưng nó chỉ nghe được mỗi một câu “ Minh Anh, chiatay mọi người xong rồi à” . Chiếc xe lăn bánh chẳng mấy phút đã tới sânbay, mỗi đoạn đường hôm nay sao lại ngắn đến lạ.

“chuyến bay từ Đà Nẵng đến Hà Nội sẽ khởi hành sau 15 phút xin mời quíkhách hoàn tất mọi thủ tục, chúc quí khách có một chuyến bay thật vuivẻ” tiếng loa phát thanh ở sân bay vang lên, vậy là đã đến lúc đi.

Minh Anh thở dài đứng dậy, bước đi. Chị An liền kéo lại “ Minh Anh, em đừng hận Uyển Nhi nha”.

Minh Anh cười lắc đầu: “ sao em lại hận chị ấy, em phải cảm ơn mới đúng chứ. Uyển Nhi đã tạo điều kiện cho em đi du học mà, sao em phải giận hay hận chị ấy”

“ Minh Anh” nghe những lời của nó, chị An cóphần cảm kích cô bé này quả thật rất tốt lại rất hiểu chuyện, có thểbiến sự ra đi này, thành một sự quan tâm cho mình “ Minh Anh, nước Anhrất tốt. Chị hi vọng khi gặp lại, em là một người khác”

“ chị An, chị đừng bỏ mặc Uyển Nhi nha. Chị ấy hay nóng giận nhưng tốt lắm” nó lại cười.

“ em cầm lấy cái này” Chị An đưa cho Minh Anh một tấm vé, và một thẻ vàng visa.

“ chị, cái này” nó hơi ngờ vực.

“ Minh Anh, em cầm đi. Uyển Nhi đưa chị chuyển cho em, cô ấy tuy ngoàimiệng lúc nào cũng muốn đuổi em đi, nhưng khi em đi thật thì cô ấy lạikhông yên, tấm thẻ này là Uyển Nhi có ý muốn em cầm theo đề phòng lở cóbất trắc, nhận đi”

Không còn thời gian để dong dàithêm nữa, Minh Anh đành nhận lấy. Hơi cúi đầu chào rồi vào bên trong,chị An vẫn đứng tiễn nó cho đến khi không nhìn thấy được nữa. Máy bay đã cất cánh trong vòng chưa đầy một tiếng đã ở Sân bay quốc tế Hà Nội,chuẩn bị cho chuyến bay tiếp theo, chuyến bay thứ hai này chính thứcMinh Anh rời bước khỏi Việt Nam này.Những con người hối hả túa ra khắpchốn gặp nhau, chia tay, khóc lóc, cười hạnh phúc... đủ mọi cung bậc cảm xúc diễn ra tại sảnh chờ lớn. Một mình ngồi ở băng ghế đợi đến lượt làmột cảm giác lạ lẫm. Nó không giống với việc bạn một mình lái xe trongthành phố và lướt qua những nơi quen thuộc để tìm cảm giác bình yên,tĩnh tại. Cô độc và trơ trọi nhưng cũng háo hức đặt chân đến một miềnđất mới là những gì thu gọn lại trong trái tim nó lúc này.

Năm đó Minh Anh mười 18 tuổi, bỏ lại tình cảm, bỏ lại hoài niệm, kết thúcnhững ngày tháng tuổi thiếu niên mang theo nổi đau âm ĩ rời xa quêhương…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.