Bác sĩ Hùng bước đến cạnh giường nhìn anh với nét mặt đầy trầm tư âu lo , thở dài ra một hơi rồi mới nói tiếp .
-Hoàng Long , cậu bị thế này lâu chưa ?
-Gần đây tôi hay rất đau đầu và mắt mờ nhòa đi .
-Hiện tại bây giờ thì không sao , nhưng tôi khuyên cậu nên sớm điều trị .
-Bác sĩ Hùng , thật ra tình trạng tôi như thế nào .
-Qua bản chụp x-Quang thì tôi thấy được một khối U đang chằn lên dây thần kinh của cậu . Cho nên dạo gần đây bị như thế .
Sắc mặt trở nên hơi bàng hoàng , tai như ù đi . Chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể bị như thế này , rồi bình tĩnh trở lại như không có gì .
-Hoàng Long , cậu nên làm phẫu thuật điều trị càng sớm càng tốt .
-Ừm , cậu nghĩ ngơi đi ! – Bác sĩ Hùng đành thở dài quay đầu bước đi .
-Còn một chuyện tôi muốn nhờ bác .
-Cậu cứ nói đi .
-Chuyện này mong bác đừng nói lại với bất kì ai kể cả ba mẹ tôi .
-Nhưng ... – Bác sĩ Hùng tỏ ra không đồng ý , nhưng rồi cũng đành gật nhẹ đầu hừ một cái .
Kết quả bệnh như một bản án tử hình dành riêng cho anh , trời đất như quay cuồng choáng váng còn hơn khi cơn đau bệnh tật tái phát , đôi tai ù đi không nghe rõ âm thanh nào cả , có phải chăng là một cơn ác mộng mà anh không biết trước và giờ nó đang xãy ra .
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến như vậy anh còn quá trẻ , tuổi đời củng quá ngắn ngủi . Bản nhạc anh viết còn dang dở , nó chỉ mới vừa bắt đầu .
Mọi thứ mọi thứ đang dần tàn phai đi tất cả , liệu rằng thời gian dành cho anh có kịp để anh làm được điều gì đó để lại hay không . Dòng nước từ khoé mắt anh chảy ra đến đau lòng , cơn đau đầu lại quay lại hành hạ anh trong ánh sáng trắng toát của phòng bệnh không ai bên cạnh , anh chỉ biết ôm đầu chịu đựng .
-Có lẽ đề nghị ba đưa nhóc này sang mỹ du học được rồi .
-KHÔNG ĐƯỢC ! – cặp tình nhân kia cùng đồng thanh .
-Chuyện nhà tao mà thằng kia – anh cười nói nhìn Quốc Huy .
-Ai cho mày cướp vợ tao đi không được .
-Ừm không được * cả hai người ôm chằm lấy nhau *
-E hèm – anh dã vờ ý nhắc nhở .
-Mà anh hai , gọi cho Minh Anh đi chắc hẳncó lí do nên cậu ấy mới nói Uyển Nhi như vậy thôi .
-Sự thật phơi bày ra trước mắt rồi có gì mà lí do . – anh lạnh lùng nói .
Tình cảnh giờ đây anh đang phải đấu tranh với tâm lí . Muốn lắm chứ rõ ràng bản thân anh bây giờ cũng muốn gặp nó , cần nó ở bên cạnh biết bao nhiêu nhưng làm sao cho trọn khi anh như thế này . Tốt hơn hết cho nó là nó cứ giận hay hận anh cũng được . Miễn sao nó sẽ không có tổn thương đau lòng thêm là đủ rồi .
-Anh hai , không phải anh củng biết rõ tính cậu ấy sao, khi tức giận thì Minh Anh toàn nói không suy nghĩ gì cả mà .
-Anh nói không là không , còn nữa hai người về đi . tao cảm thấy mệt rồi – anh nói rồi xoay người sang hướng khác lấy gối che đầu để chèn áp sự đâu đớn .
Trông thấy Hoàng Long có vẻ đang cáu , Quốc Huy ra hiệu gọi Hoàng Nhi “ tốt nhất nên đi về” rồi nắm lấy tay Hoàng Nhi rời khỏi phòng bệnh .
Anh vật mình trong cơn đau , lăn qua lăn lại mặt mày co cáu , đầu đau như búa bổ tình trạng mọi lúc càng tệ đi . Đưa tay cố gắng vớ bấm chuông khẩn cấp nhưng hình ảnh cứ bị mờ dần dù có lắc đầu liên tiếp cũng không rõ ...
-Pé Zen nói đúng đó Minh Anh , cậu thử thay đổi bản thân coi thử . – Hoàng Nhi từ ngoài bước vào đã lên tiếng vang vãng khắp nhà .
-Cậu về rồi à .
-Ừ , sự thật tớ không biết cậu và Uyển Nhi xãy ra mâu thuẩn gì , nhưng tớ tin cậu không làm hại ai cả .
-Hoàng Nhi , hix cảm ơn vì đã tin mình . Sự thật mình bị chị ấy gài , cho nên bây giờ mình không muốn đứng im một chổ như vậy nữa , mình cũng muốn một lần cạnh tranh thật công bằng với chị ấy . – nó thở dài nói .
-Minh Anh ! CHAYOU – Hoàng Nhi và Zen ai nấy đều cổ động nó giúp nó thêm quyết tâm hơn .
-Ừm , mình sẽ làm được . – nói rồi nó mệt mỏi trở về phòng mà không hề hay rằng có bốn con mắt đang nhìn theo nó mà thở dài .
-Chắc anh Gin dặn chị rồi ? – Zen xoay sang hỏi Hoàng Nhi .
-Ừ , thương Minh Anh lắm nhưng không biết phải làm sao.
1 tuần sau
Công việc phân công sắp xếp cho buổi cắm trại đang dân hoàn thiện , vì thế cũng phần nào đó giúp nó bận rộn hơn ít nghĩ về anh hơn , giảm độ nhớ nhung anh hơn . Nhưng hơn một tuần từ cái ngày cãi nhau với Uyển Nhi nó chưa gặp lại anh lần nào .
Đến nỗi bây giờ nếu nó có gặp lại anh thì không biết phải nói gì , hay cư xử như thế nào . Thoáng chốc chỉ vừa như mới hôm qua nhưng giờ trở thành hai kẻ xa lạ .
-Minh Anh , cậu nghĩ gì mong lung vậy . ? – Hoàng Nhi vỗ vai nói .
-Mình đang nghĩ về anh Long , cảm thấy nhớ anh ấy quá haizzz – nó thở dài .
Hoàng Nhi trông thấy điệu bộ của nó cũng thấy xót xa dùm lắm nhưng tình thế bắt buộc nên đành chôn dấu trong tim mà thôi .
-Sân khấu hào nhoáng đang chờ đó , tham gia casting là vừa– nó gằng giọng nói .
-Minh Anh ! Đủ rồi – anh quát lớn khi thấy Uyển Nhi đang rơm rớm nước mắt .
Thật sự nhiều khi anh muốn bênh vực muốn bảo vệ nó nhưng tính nó cứ con nít như vậy , cứ ăn nói theo cảm tính ngang bướng vội vả , anh có muốn giúp cũng không được . Nó đưa mắt nhìn anh không nói một lời , nó cũng một phần nào hiểu được giờ nó có làm gì nói gì thì đã mất lòng tin từ nơi anh . Một chút tức giận thêm phần hờn dỗi nó xách balo lên lướt ngang qua anh .
-Em đứng lại đó . – anh nhấn từng chữ .
Nó chợt sựng người lại vài giây khi nghe giọng nói đầy uy quyền kia cất lên , nó lạnh lùng buông lời .
-Tới lúc phải rời khỏi rồi , cám ơn tất cả vì thời gian qua …
Từ lúc anh bước vào nhà nó còn chưa ngắm hết khuôn mặt anh như thế nào nữa chỉ đập vào tim giọng nói của anh .
-À quên nửa ! Hai từ XIN LỖI không đáng để thốt ra vì ĐÃ SAI BAO GIỜ !- Nó nói thật nhẹ nhàng rồi rời đi mà không thèm nhìn lại phía sau.
Zen đứng bên cạnh quan sát cũng thấy rõ ràng Uyển Nhi đứng nhếch môi cười khi không để ý , đến kẻ ngốc cũng biết được vậy sao một Hoàng Long cao lớn lại không , bực bội Zen cũng phụ giúp đem nhưng túi đồ kia ra xe giúp nó .
Anh như ngọn lửa đang bùng cháy đỏ rực , đạp mạnh chiếc giỏ đồ bên cạnh rồi đi thẳng lên phòng mình đóng cửa thành tiếng kêu ầm khắp căn biệt thự .
-Hoàng Nhi , em lên lấy đồ chúng ta sang nhà anh rồi lên trường luôn .
-Ừm , Uyển Nhi còn cậu ?
-Mình có show , không tham gia được mọi người trại vui nhé - ^^
-Ừm – Hoàng Nhi gật nhẹ .- Anh đợi em chút nha – nói rồi Hoàng Nhi chạy lên thu xếp đồ .
Ra đến trước cổng nó ngồi thụp xuống ôm ngực trái của mình khóc nấc lên
Zen như mất hồn đứng nhìn hắn không chớp mắt , nó quay sang nhìn Zen mà ngỡ ngàng nếu không muốn nói quá thì lấy tô hứng nước ke cho Zen cũng đầy .
-Zen .. – 1 tiếng không trã lời .
-Zen zen zen – tiếp tục gọi huơ tay trước mặt .
Vẫn không thấy trã lời nó bèn hét toáng vào tai Zen , đến mức này con bé mới hồn về với xác .
-Điếc tai em rồi – Zen xoa tai nhăn nhó mặt đỏ phừng phực
-Nhỏ này em cũng mê trai ghê ha – nó cốc nhẹ đầu Zen
-Lên xe thôi , trễ giờ rồi con lợn . – Thế Hiển nói rồi hắn giúp nó bỏ hành lí lên không kịp cho Zen ú ớ đã phóng xe lao đi như chong chóng .
Có một còn người đứng từ trên mớ he hé tấm rèm nhìn xuống mà lòng ngực như bị bóp lại đến tức giận nhưng chẳng thể làm được gì hơn .
-Minh Anh , phải làm để mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó như ban đầu ? – Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong tâm tư anh như không còn lối thoát .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]