Anh chạy xộc đến bếnó lên trên phòng miệng không ngừng hỏi “ em có làm sao không” mặt dù nó đang bất tỉnh .
-Hai ơi , để Nhi thay quần áo cho cậu ấy đã , mồ hôi ướt hết rồi .
Anh gật đầu đồng ý , mắt vẫn luyến tiếc không rời . Khoảng chừng một giờ đồng hồ sau khi để bác sĩ khám xong anh mới vào trong chăm sóc cũng là lúc nó đã tỉnh dậy . Biết là anh vào phòng đang ngồi bên cạnh nó , nhưng giờ đây lòng nó đầy nổi buồn chẳng muốn nói chuyện và dĩ nhiên đối mặt với anh.. là điều hiện giờ nó không muốn nên cố tình xoay lưng về phía anh .
-Em không sao chứ ?
-Tôi ổn – nó đáp cọc lóc .
-Em thấy không khỏe chổ nào không ?
-... * im lặng *
-Chuyện lúc chiều coi như không có gì xãy ra là được .
“ gì chứ , nó đã làm sai gì đâu mà phải nói như vậy như đang khẳng định nó cố tình đánh Uyến Nhi đến thế , vậy là anh tin cô ta “ .
Nó vẫn giữ nguyên thái độ im lặng hơi co mình lại vì đang cảm thấy bị tổn thương đến nặng nề mỗi lúc lại sâu hơn .
-Em thôi bướng bỉnh đi được không Minh Anh , đã sai lại có cố chấp như thế - anh gắt lên .
-Anh đi đi – nó nói bằng giọng thờ ơ .
-Được thôi ! Em cứ việc ngang bướng như vậy đi – anh tức giận nói rồi bỏ ra ngoài đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186705/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.