Nó vương mình uể oải thức dậy sau một đêm thật sảng khoái , làm xong VSCN tất tần tật vậy mà nó có ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh hẳn cho đến khi trông thấy Zen và anh mồ hôi nhễ nhãi chạy vào nhà .
-Hai người đi đâu sớm vậy ! – nó lườm Zen rồi nhìn anh tra hỏi bằng vẻ mặt FBI .
-Đi tập thể dục chớ đi đâu ,xì... ai mà như chị đợi mặt trời lên đến đỉnh rồi mới dậy ha ha – Zen cười chọc tức nó .
-Tại tại … chị chị thức khuya học bài chứ bộ - nó trã lời chống chế .
-À rồi ... hóa ra học bài - Zen bĩu môi - hèn gì trông chị "gầy" quá – Zen nhấn mạnh từ ấy rồi đi vào bếp phụ bà quản gia làm bữa sáng , còn nó đứng đơ ra đó như hỏa diệm sơn vì biết mình đang bị chọc quê.
-Anh còn cười được hảảảảảảả ! – nó rít lên .
Mới sáng mà đã bùng nổ chiến tranh , anh cũng kệ không nói gì thêm vì hiểu rõ là Zen chỉ đang chọc nó nên nhún vai một cái đi thẳng lên phòng.
Một lúc sau …
Nó và Zen cứ nhìn nhau rồi mắng yêu nhau như hai tên sát thủ không ngừng nghĩ , riết rồi người trong nhà ai cũng quen với việc đó .
-Hoàng Long , năm tới con phải thi Đại Học nên việc công ty con không cần phải bận tâm nửa .
Giọng nói trầm ấm của Chủ Tịch Nguyễn đã đưa hai thiếu nữ của chúng ta về trạng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186694/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.