Hoàng Nhi vừa bước xuống xe thì đã thấy ông anh đẹp trai của mình đứng trước cửa khoanh tay , khuôn mặt thì trầm tư âu lo .
Chào tạm biệt Quốc Huy xong rồi đi thẳng vào nhà , coi anh như người vô hình không thèm nói hay chào lấy một tiếng .
- Hoàng Nhi , đứng lại – anh nói như ra lệnh .
- Gì ? – Hoàng Nhi trã lời cọc lóc .
- Minh Anh , cô ấy đâu rồi ?.
- Không biết . – giọng nói Hoàng Nhi hờn dỗi , rồi đi thẳng một hơi lên phòng .
Từ lúc về nhà, anh thấy đã trễ nhưng Hoàng Nhi hay Minh Anh đều không có ở nhà anh lo lắng đi ra đi vào , hết ở trong nhà rồi đi ra đầu đường tay liên tục bấm gọi cho nó . Vậy mà chờ cho đến bây giờ chỉ để nhận được một câu hai chữ ngắn gọn “ Không biết” thôi sao.
“ cốc … cốc….cốc…”
- Nhi anh biết em chưa ngủ , nói anh nghe nhỏ đó đang ở đâu hả ? – anh gằn giọng , liền tục đập cửa nhưng vẫn im lặng .
- Nếu thật sự lo lắng cho người ta , thì tại sao còn đôi xử với người ta như vậy hả hai – Hoàng Nhi mở cửa mắng xối xả .
- Vã lại anh nói cho Nhi nghe , thật ra hai có thương cậu ấy không ?
Bị câu nói của Hoàng Nhi như đánh trúng vào tim , anh khựng người , cứng họng mấp mấy vài chữ không rõ .
- Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186677/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.