Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
Chương sau
- Em lạnh không khoát áo vào đi . Đăng Khôi vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo vest trắng
trên người khoát vào cho Ngọc Quỳnh . Ngọc Quỳnh không nói gì nhiều
chỉ gục đầu mĩm cười thay cho câu hỏi của anh . - Em vào xe đi trời lạnh rồi , anh chở em về – nói rồi Đăng Khôi mở
cửa xe cho Ngọc Quỳnh . Về đêm dường như là lúc mọi cảm xúc từ trong suy
nghĩ nó đang chạy lòng vòng tâm trí của mọi người , hai người ngồi
chung một chiếc xe như chỉ là sự lặng im , trong tâm họ chắc chắn có
điều muốn nói với đối phương nhưng có lẽ lí trí đã cản chân chăng ? - Khi nãy em nhắc đến Uyển Nhi ? Đăng Khôi lên tiếng hỏi Ngọc Quỳnh phá tan bầu không
khi im lặng của hai người . -
ừ cô ấy sắp về rồi , em mới nhận được điện
thoại hôm trước . - mục đích ? -
Đăng Khôi à , anh đừng nghĩ Uyển Nhi như vậy ! -
Em vẫn tin cô ta ? -
Em… -
Khi nào cô ta về ? -
Có lẽ tháng 1 . Đăng Khôi im lặng không nói gì thêm hai người lại theo
đuổi những dòng suy nghĩ riêng của mình . New york
-
Tôi nói cho cô biết 2 năm cô qua đây là cô ở nhà
tôi , học cũng là tôi . -
Thì sao ? -
Bây giờ nhà chúng tôi xa cơ , là cô xách va li đi
à . -
Gia Phong tôi nói cho anh biết , anh đừng lầm tưởng là
anh làm những gì sau lưng tôi mà tôi không biết -
Một người mẫu có tiếng tăm như tôi thì không cần
phãi ở chung với loại người sở khanh như a -
A nói cái gì mà tôi ăn của anh , nếu không có
con Uyển Nhi này thì tập đoàn nhà các người trụ đến bây giờ à . Người con gái dáng vóc thon
thả , mái tóc màu đỏ tía thẳng dài hơi xoăn nhẹ ở đuôi tóc thả
thướt tha . cô đang mang trên mình một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể
làm đường cong trên mình thêm phần quyến rũ , thật tôn quý thật đẹp .
Uyển Nhi khoanh tay trước ngực
khinh khỉnh nhìn Gia Phong mà đáp lại những lời nói của anh ta . Người đàn ông kia bị những
lời nói của Uyển Nhi đá xoáy , dường như anh ta đã bấtt lực , không
còn cách nào khác Gia Phong đột ngột quỳ xuống trước mặt Uyển Nhi -
Uyển Nhi à , em hãy giúp anh lần này đi , coi
như vì tình cảm của hai chúng ta . -
Anh sai rồi anh xin lỗi , lần này nữa thôi nhất
định anh sẽ không như vậy nữa , anh sẽ nghe e , chuyện gì em nói anh đều nghe . Gia Phong vừa cầm tay Uyển Nhi
vừa nói tha thiết -
được rồi tình nghĩa ư ? đây là 100 Triệu USA tôi
và anh từ nay coi như không quen biết . -
từ nay trở đi chuyện của anh không còn liên quan
đến Hoàng Uyển Nhi này nữa . 2 thánng nữa tôi sẽ trở về Việt Nam . Nói rồi Uyển Nhi hắc mạnh tay Gia Phong ra khõi người
mình , không ngoáy nhìn Gia Phong đang ngồi thừ ra đó một cách thãm
bại . Đóng cửa thật mạnh hơi cấu vì chuyện vừa xãy ra .
cô ta nằm nhắm mắt suy nghĩ về điều gì đó . “ Uyển Nhi em phãi như thế này , nằm trong vòng tay
anh như thế này , không được đi đâu cả . Một đôi nam nữ thanh tú đang cười nói , họ nằm trong
vòng của nhau thật hạnh phúc trên thảm cỏ xanh mượt , dưới bầu trời
trong xanh đầy nắng , gió thổi nhẹ luồn qua từng khe tóc của cả hai
người , trong họ nhưng một cặp tiên đồng ngọc nữ “ Nghĩ đến đó thôi từ sâu khóe mắt của Uyển Nhi đọng
lại một giọt nước nhỏ lăng trên gương mặt cô
“ Liệu bây giờ em quay về anh còn muốn ôm lấy em nữa
không ? Hoàng Long … “
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
Chương sau