“Nếu muốn yêu, ta cần phải đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình.”
– Trích từ lời của Baicha – Tôi ngồi khóc trong taxi suốt quãng đường về. Đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những chuyện cũ. Càng nghĩ, tôi càng khóc và càng hối hận. Càng cố gắng ngăn chặn suy nghĩ, tôi càng cảm thấy đau đớn. Cuối cùng, tôi chỉ có thể để nước mắt chữa lành mọi nỗi đau. Tài xế taxi nhìn tôi lo lắng, nhưng anh ấy không hỏi gì cả. Trời đã khuya. Lúc này phải khoảng bốn giờ sáng. Đường khá vắng, nên tôi không mất nhiều thời gian để về đến nhà. Tôi trả tiền taxi và bước vô hồn vào nhà. Khi tôi đến phòng, tôi chỉ gục xuống giường mà không còn chút sức lực nào. Tôi quá suy sụp đến nỗi không muốn đứng dậy. Bộ não tôi nghĩ đi nghĩ lại cho đến khi mệt mỏi. Tôi khóc cho đến khi không còn nước mắt. Vừa buồn vừa thất vọng. Nó quá nặng nề. Tôi cảm thấy cơ thể mình kiệt sức đến nỗi cuối cùng tôi thiếp đi, tuy nhiên, sự buồn bực không biến mất. Tôi không thể ngủ ngon. Chỉ có cơ thể được nghỉ ngơi, nhưng bộ não và tâm trí tôi không ngừng hoạt động. Tôi mơ thấy P’Newt. Tôi mơ về những ngày kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với anh. Tôi đi học phụ đạo với anh, ăn trưa và ăn tối cùng nhau. P’Newt giúp tôi đeo kính áp tròng, chúng tôi đi xem phim, tôi đến ký túc xá của anh, P’Newt tỏ tình với tôi và chúng tôi quen nhau, trở thành người yêu, và đi hẹn hò. Nước mắt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692319/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.