“Nếu có bí mật, chúng ta nên tâm sự và giải bày tâm trạng, nhưng khi đang yêu, ta chỉ cần mở rộng lòng mình.”
– Trích từ lời của Baicha – “Đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập…” Vừa về đến nhà, tôi mở laptop và lẩm bẩm một mình như đang đọc một câu thần chú điên rồ. Mật khẩu Facebook của P’Newt được viết trên tờ Post-it (giấy ghi chú) màu vàng là món quà thứ tư tôi nhận được từ anh ấy. Món quà đầu tiên là cây bút – mặc dù nói đúng ra là anh ấy chỉ nhặt giúp tôi. Món thứ hai là cặp kính áp tròng mà tôi đã bắt đầu sử dụng thường xuyên hơn. Món thứ ba là thẻ khóa ký túc xá của anh. Tôi cất kĩ nó an toàn trong ví, nhỡ có ngày tôi đột nhiên cảm thấy khao khát, tôi có thể lẻn vào phòng anh và… Khoan! Sao tôi lại là một tên b**n th** thế này? Và món thứ tư… Tôi cứ nhìn chằm chằm vào tờ Post-it, lặp đi lặp lại, cho đến khi tôi thuộc lòng những gì được viết trên đó. Những gì anh trao cho tôi không chỉ là một mẩu giấy, mà là thứ quý giá hơn nhiều. Đó là ‘lòng tin’ và sự ‘minh bạch’ của anh đối với tôi. Thật ra, tôi không nên đăng nhập dù P’Newt đã nói anh ấy không bận tâm nếu tôi làm vậy. Điều đó có vẻ như tôi không tin tưởng anh, nhưng tôi cũng không thể kiềm chế sự tò mò của mình. “Ahhh! Tôi phải làm gì đây?” Tôi vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692312/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.